Các diễn viên cũng biết công ty đã sớm sắp xếp con đường thăng tiến sau này cho mình là đi theo con đường của diễn viên thực lực, nên không khí cũng tốt hơn không ít.
Nên không có ai giả vờ ngây ngô trên chương trình truyền hình cả, cũng không ai đâm sau lưng người khác và giẫm lên người đó để nâng cao độ nổi tiếng cho mình cả.
Cuộc phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ, làm cho những khán giả đã xem mấy cảnh đấu đá nhau của các minh tinh có chút không quen.
[Trong giới giải trí còn có một đoàn đội có không khí hoà hợp như vậy sao?]
[Không phải giả vờ đấy chứ, tất cả mọi người đều là thân thiết như vậy thật sao?]
[Không hổ danh là công ty của chị Hồ, ngay cả bầu không khí giữa các diễn viên cũng tuyệt vời như vậy!]
Nhưng mà bản thân bà chủ công ty, ngay lúc này lại không có thời gian quan tâm đến mấy việc của công ty.
Trường của Giang Thầm đã khai giảng một thời gian rồi, nên công việc trong trường học cũng nhiều lên.
Hoạt động trồng cây trong chậu nhỏ lúc trước Hồ Trân Trân có đề cập qua với hiệu trưởng, cũng đã tới lúc nộp sản phẩm rồi.
Các học sinh đều nhận được những hạt giống khác nhau, lớp của Giang Thầm nhận được hạt giống cà chua.
Hôm qua trước khi đi học cô đã kiểm tra tình hình trồng trọt của con trai mình một chút, thấy ở trên cành có bốn năm quả cà chua nhỏ màu xanh nên rất vui mừng.
Nhưng đến ngày đưa cây đến trường để chấm điểm thì lại xảy ra rắc rối.
Giang Thầm rất nghiêm túc mà chăm sóc chậu cây cà chua của mình, vẫn luôn đặt nó ở nơi có nhiều ánh sáng nhất ở trong nhà.
Thỉnh thoảng trời có mưa, thì việc đầu tiên cậu làm cũng là chuyển chậu cà chua non này đến nơi an toàn.
Không chỉ có cậu chăm sóc chậu cây của mình rất tỉ mỉ, mà những người khác trong nhà cũng giúp một tay.
Nhưng khi Trần Khai và Lưu An muốn giúp cậu, thì cậu không đồng ý và nói rằng muốn tự mình chăm sóc nó.
Nhưng hiện tại …
Hồ Trân Trân nhìn chậu cây dập nát trên mặt đất, đầu cô cũng bắt đầu đau rồi.
Có lẽ hôm nay vận khí của Tiểu Thầm không tốt lắm.
Cậu vừa mới bưng chậu cà chua được chăm sóc tỉ mỉ lên thì đã va vào chân ghế sô pha.
Toàn bộ chậu cây đều ngã lăn quay ra đất, ngay cả mấy trái cà chua cũng bị dập nát.
Lúc này Giang Thầm không nói gì cả, chỉ nhấp môi một cái rồi yên lặng ngồi xổm xuống cầm chậu cây lên.
Nếu cậu khóc thì Hồ Trân Trân còn có thể an ủi.
Nhưng cậu lại không khóc không nháo, dù trong lòng có khó chịu đến đâu thì cũng phải cố nhịn.
Chính vì điều này nên Hồ Trân Trân mới đau đầu.
Cô quỳ xuống dùng tay lau đi những vết bẩn trên người Giang Thầm.
“Tiểu Thầm, con có bị thương chỗ nào không?”
Giang Thầm lắc đầu không nói lời nào.
Nhìn dáng vẻ này của cậu rõ ràng trong lòng rất lo lắng, nhưng lại không chịu nói ra.
Từ nhỏ khi còn ở nhà họ Giang, Giang Thầm đã hình thành thói quen không khóc không nháo, cho dù Hồ Trân Trân có đổi xử tốt với cậu như thế nào, thì cũng không thể bù đắp được những tổn thương mà cậu phải chịu trước đây.
Theo bản năng cậu vẫn không dám khóc trước mặt cô.
Hồ Trân Trân giúp cậu nắn thẳng lại những cây cà chua bị cong queo, rồi nói với Trần Khai: “Hãy đi tìm một cái chậu lớn hơn rồi trồng cây cà chua nhỏ này vào đó.”