Giang Thầm còn tưởng mẹ muốn đổi cho mình một cây cà chua mới nên mở miệng nói: “Mẹ ơi không cần đâu.”
Cậu âu yếm chạm vào những lá cà chua bị gãy rồi nói: “Nếu thay một chậu cây khác thì không phải do tự tay con trồng”
“Không phải là mẹ muốn đổi một cây cà chua khác cho con.”
Hồ Trân Trân nhặt những quả cà chua đã bị dập nát trên nền nhà lên, kiên nhẫn giải thích với cậu: “Là mẹ muốn tìm một cái chậu lớn hơn để bỏ những quả cà chua nhỏ này vào để con mang lên cho giáo viên xem.”
Những quả cà chua trên mặt đất đã bị dập nát, nhưng cũng không phải đến mức nhìn không ra hình dạng gì.
Chỉ là so với những quả cà chua chất lượng khác, thì chúng lại nhỏ hơn và bị ép ra rất nhiều nước.
Chờ Trần Khai cầm một chậu hoa lớn hơn đi đến, Hồ Trân Trân liền lấy chậu cây nhỏ Giang Thầm đang cầm, đặt vào chậu hoa lớn hơn rồi đem những quả cà chua bị dập nát đặt lên trên.
Rồi tự mình ôm chậu cây đó đi về phía xe.
“Đi nào bây giờ phải đến trường, cho giáo viên thấy con đã trồng được bao nhiêu cà chua nào!”
Thấy cô cười như vậy Giang Thầm cũng cảm thấy dễ chịu hơn, rồi chạy để bắt kịp tốc độ của Hồ Trân Trân.
“Nhưng mẹ ơi những quả cà chua này đều đã hỏng hết rồi.”
“Không sao cả chỉ là Tiểu Thầm hơi bất cẩn một chút thôi, chứ con đâu cố ý làm hư những quả cà chua này đâu, nếu giáo viên nhìn thấy những quả cà chua này thì sẽ hiểu được con đã cố gắng chăm sóc nó như thế nào mà!”
Sau khi Hồ Trân Trân nói những lời này thì môi dưới đang mím chặt của cậu cuối cùng cũng buông lỏng ra.
Cậu lén nhìn Hồ Trân Trân một cái rồi lên xe ngồi ngay cạnh mẹ.
Giang Thầm hiểu chuyện hơn so với độ tuổi của cậu.
Cậu hiểu những người thân trong gia đình không nhất thiết phải đối xử tốt với nhau, cậu cũng biết có rất nhiều người đối xử rất tệ với người nhà của mình.
Trước đây bác gái của cậu cũng không đối xử tốt với cậu, Giang Thầm vẫn luôn bị đối xử tệ bạc nên không biết tình cảm gia đình là như thế nào.
Cho đến khi mẹ nhận việc chăm sóc cậu.
Nửa năm qua đối với cậu giống như một giấc mơ vậy.
Giang Thầm giúp Hồ Trân Trân sắp xếp cây cà chua đặt ở một vị trí an toàn trên thảm lót chân trên xe, sau khi làm xong cậu nhân cơ hội này nắm lấy tay của Hồ Trân Trân.
Cậu thường xuyên thấy các bạn học làm như vậy nhưng cậu chưa từng thử qua bao giờ.
Khi cậu nắm lấy tay Hồ Trân Trân thì cô có chút bất ngờ.
Mất một giây sau cô mới phản ứng lại, trên mặt nở một nụ cười tươi hơn.
“Tiểu Thầm của chúng ta trồng được nhiều cà chua như vậy, nói không chừng là con có năng khiếu trồng trọt đấy, sau này cây hoa trà của mẹ phải nhờ con chăm sóc rồi.”
“Dạ!”
Giang Thầm nhanh chóng gật đầu đồng ý còn nở một nụ cười nhẹ.
Đột nhiên cậu cảm thấy rất vui vẻ.