“Không cần phải cảm ơn tôi có thể kiếm được nhiều tiền như vậy hay không thì còn phụ thuộc vào việc cậu có chịu nỗ lực hay không nữa.”
Không đợi Hồ Trân Trân nói xong Tô Triệu đã lên tiếng đảm bảo: “Tôi sẽ nỗ lực, nhất định tôi sẽ nỗ lực!”
Hồ Trân Trân cười thêm hai tiếng rồi không nói gì nữa.
Tô Triệu nghe thấy giọng nói của cô cách xa điện thoại, giống như đang nói điều gì đó với người khác, sau đó người ở đầu dây bên kia liền đổi thành Trần Khai.
“Được, những chuyện tiếp theo tôi sẽ thay bà chủ bàn bạc với Tô Triệu.”
Cũng không biết tại sao khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Trần Khai Tô Triệu lại cảm thấy có chút thất vọng.
“Được.”
Sau khi Hồ Trân Trân giao điện thoại cho Trần Khai cũng không để ý đến chuyện này nữa.
Kể từ khi Phùng đổng gọi cho Hồ Trân Trân đề cử người, những ngày sau đó liền giống như đã nhận ra điều gì đó và còn tiếp tục gọi điện cho cô nữa.
Nếu nói đây là theo đuổi thì Hồ Trân Trân có cảm giác rằng một chút tình cảm giữa nam và nữ của Phùng Dương cô còn không cảm nhận được.
Nhưng anh ta vẫn cố tình gọi đến đây nói mấy chuyện hợp tác không đáng tin cậy với cô.
Một tuần trước Hồ Trân Trân mới nhận được cuộc gọi của anh ta, khi vừa thấy cái tên này gọi đến cô lại thở dài.
“Nói đi, Phùng đổng anh có ý định tốt gì muốn hợp tác cùng tôi nữa đây.”
Hồ Trân Trân quyết định không cho Phùng Dương có cơ hội mở miệng, vừa nghe điện thoại đã nói chuyện một cách rất uể oải.
Sau khi xem xét qua mấy cuộc điện thoại gần đây thì cô đã hoàn toàn nhận ra rằng, đám người kia nói nhà họ Phùng hoàn toàn dựa vào ông cụ Phùng chống lưng tới tận bây giờ là không sai chút nào.
Dựa theo tốc độ đầu tư này của Phùng Dương, cho dù có thất bại mấy lần đi chăng nữa thì nhà họ Phùng vẫn còn đủ tiền để sống đến mấy đời.
Hồ Trân Trân đã nghe anh ta nói về mấy cái kế hoạch không đáng tin cậy như nhà máy vải thiều sa mạc, thuyền du lịch bờ biển mạt chược và cả khu thắng cảnh rừng trúc sinh thái.
Không nói đến những cái khác, riêng cái kế hoạch chơi mạt chược trên tàu du lịch thôi mà Hồ Trân Trân nghe cũng cảm thấy đau đầu rồi.
Theo ý tưởng của Phùng Dương thì trên boong tàu sẽ bố trí năm bàn mạt chược.
Các du khách có thể vui chơi giải trí trong khi tắm nắng bằng cách chơi mạt chược.
Ở phương diện tìm ra những phương thức hay độc đáo thì anh ta là một thiên tài.
Một chiếc du thuyền cập bến một lần mà có giá hơn mấy triệu, theo ý tưởng của anh ta thì không sao, không cần hai ngày là có thể mua được một chiếc xe thể thao rồi.