Hồ Trân Trân lấy chậu hoa nhỏ đang giấu ở sau lưng mình ra: “Tèn tén ten ~ Tiểu Thầm, mau đến đây xem mẹ mang về cho con món quà gì này!”
Giang Thầm còn chưa kịp nhận món quà thì đã ôm chầm Hồ Trân Trân: “Cảm ơn mẹ.”
Xem ra cô chỉ mới đi công tác một ngày thôi mà Tiểu Thầm đã nhớ cô như vậy rồi.
Khóe miệng của Hồ Trân Trân không nhịn được cười, trước tiên cô đặt chậu hoa xuống rồi ôm Giang Thầm một hồi lâu, sau đó lại lấy ra một món quà khác.
Đó là một con gấu được làm bằng pha lê với kích thước to bằng bàn tay của một đứa trẻ.
Ở buổi ra mắt sản phẩm mới của Kỷ Tiên Sinh cô đã thấy được nó, nên đã cố ý nhờ bọn họ đem một cái đến đây cho cô.
Con gấu làm bằng pha lê với kích thước nhỏ hoàn toàn thích hợp để móc lên cặp xách.
Giang Thầm thật sự rất vui vẻ nên những chuyện không vui ban ngày ở trường học đều được cậu quăng ra sau đầu hết rồi.
Người nổi tiếng thì thường có nhiều thị phi, sau khi Hồ Trân Trân nổi tiếng, rất nhiều phụ huynh, học sinh và ngay cả giáo viên trong trường học cũng nói về cô.
Dưới tình huống như vậy cũng không thể tránh được việc họ nhắc tới Giang Thầm.
Cũng may ở trong trường cậu cũng có những người bạn thật sự của mình, còn những người sau này mới tiếp cận cậu thì đa số cậu đều nhìn ra được mục đích của họ, nên cũng không muốn quá gần gũi với những người này.
Ở trong lớp, Vương Hạo và Hứa Gia Nghĩa chính là những người bạn tốt nhất của cậu.
Nhưng khi lên lớp ba thì phải đổi lớp, Vương Hạo bị chuyển sang lớp khác, còn Hứa Gia Nghĩa, Toàn Thời Thiên và Giang Thầm đều được xếp vào chung một lớp.
Nhưng đội bóng ba người của bọn họ cũng không giải tán, Vương Hạo và Từ Bác đều cùng nhau xuất hiện ở giờ nghỉ giữa tiết.
Hơn nữa bình thường Đồng Soái cũng sẽ qua đây chơi.
Một đứa nhóc lớn hơn cùng năm đứa nhóc nhỏ hơn đã tạo thành một nhóm bạn nhỏ trong khuôn viên trường học.
Cũng nhờ có sự tồn tại của bọn họ, Giang Thầm người có chiều cao hơi thấp hơn một chút cũng không bị bắt nạt nữa.
Những đứa trẻ bị chú ý quá nhiều sẽ gặp một chút khó khăn.
Ngay cả khi không làm gì cũng sẽ có một số lời nói không hay tìm đến.
Gần đây Giang Thầm gặp chút chuyện phiền toái nhỏ.
Nói đúng ra thì đó là do một cuộc nói chuyện nhỏ giữa các bạn học với nhau.
Cuộc sống của học sinh tiểu học cũng rất đơn giản của những đứa trẻ thì càng đơn thuần hơn, nhưng khi tuổi bắt đầu tăng lên chúng cũng dần dần hiểu chuyện hơn, và suy nghĩ của chúng cũng trở nên phức tạp hơn.
Hai ngày này thường có mấy học sinh cuối cấp thường xuyên lảng vảng trước cửa lớp 3-1.
Bọn họ lượn lờ xung quanh cũng không làm gì Giang Thầm cả, nhưng lại nói ra mấy lời rất khó chịu khiến người khác cảm thấy phiền toái.
Chỉ là khi Giang Thầm biết được chuyện này, thì tin đồn đã lan truyền khắp trường rồi.
‘Hồ Trân Trân nhất định sẽ vứt bỏ nó thôi’, ‘Tình tính và cuộc sống sinh hoạt của một cậu chủ nhỏ’, ‘Dựa vào tiền mới có thể trụ lại trường này chứ thành tích rất kém’.
Mỗi nhất cử nhất động của Giang Thầm bọn họ đều rất để ý.
Giang Thầm cũng từng cố gắng giải quyết.