Khi họ lan truyền tin đồn thành tích của Giang Thầm rất kém, cậu còn hỏi một bạn học bình thường ở trong lớp có tin điều này hay không.
Nhưng rốt cuộc càng có nhiều người nói thì tin đồn càng biến chất nhiều hơn.
Trường học cũng có tiêu chuẩn của họ, mà tiêu chuẩn của trường tiểu học Bắc Quan chính là thành tích học tập, theo Giang Thầm thì không ai tin vào cái tin đồn vô căn cứ này mới đúng.
Nhưng thực tế khác xa so với những gì cậu tưởng tượng.
Người bạn cùng lớp đó cũng bị tin đồn ảnh hưởng nên ít nhiều gì cũng tin vào tin đồn đó.
Từ ngày đó trở đi Giang Thầm đã hiểu được rằng.
Cần phải suy nghĩ thật cẩn thận trước khi tin vào mấy tin đồn vô căn cứ này.
Một truyền mười, mười truyền một trăm, càng có nhiều người nói thì sẽ càng trở nên đáng tin cậy hơn.
Sau khi hiểu được điều này cậu đã chủ động tìm người phát tán tin đồn này và đối chất trực tiếp với người đó.
Sự việc đã phát triển đúng như Giang Thầm nghĩ.
Trường tiểu học Bắc Quan quản lý khá tốt nên không có học sinh nào trông giống côn đồ cả, cũng không thường xuyên xảy ra chuyện học sinh nam đánh nhau.
Khi Giang Thầm nói muốn tìm người đó để hỏi cho rõ ràng thì Đồng Soái không yên tâm chút nào sống chết muốn đi cùng cậu, nhưng khi ba người nghe được tin đồn bạn học tung tin đồn đó còn thấp hơn Giang Thầm một cái đầu, khi tìm đến bạn học đó thì đối phương càng trở nên sợ hãi hơn.
“Bạn học Giang tôi thật sự không cố ý, chuyện này cũng không phải do tôi nói trước, là người khác nói cho tôi nghe nên tôi mới nghĩ như vậy.”
Giang Thầm chỉ mới nói một câu mà đối phương đã vội vàng giải thích.
“Hẳn là cậu cũng biết trường chúng ta có yêu cầu về thành tích, tôi cũng phải thông qua yêu cầu của trường thì mới có thể nhập học được, tôi không có mù chữ giống như những gì tin đồn đã nói, hy vọng từ nay về sau cậu đừng lan truyền những tin đồn như vậy nữa.”
Giang Thầm nói rất nhanh và dứt khoát.
Hơn nữa ở trong trường học lúc nào cậu cũng không cười, khóe miệng của cậu luôn cong xuống dưới khi gặp người lạ, bạn học kia thấy vậy nên tưởng cậu đang tức giận nên vội vàng xin lỗi.
“Thực sự xin lỗi cậu, bạn học Giang tôi thật sự không có cố ý.”
“Về sau tôi sẽ tuyệt đối không nói mấy chuyện như vậy nữa, tôi sẽ giúp cậu học tập và giải thích với những bạn học khác giúp cậu, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi.”
Sở dĩ cậu bé xin lỗi dễ dàng như vậy không chỉ là do Giang Thầm tìm đến mà còn do Hồ Trân Trân nữa.
Ngay cả những đứa trẻ thì trong tiềm thức chúng cũng có thể phân ra nhiều loại người khác nhau.
Danh tiếng của Hồ Trân Trân rất lớn, ở nhà cũng có nhiều bậc phụ huynh nhắc đến tên cô, nên theo bản năng bọn nhỏ cũng hiểu được mẹ của Giang Thầm là một người lợi hại như thế nào.
Suy nghĩ của bọn trẻ cũng không quá phức tạp.