Lúc đó Giang Thầm chỉ mới mơ hồ hiểu được một nửa mà thôi nhưng cậu chỉ cảm thấy khi gặp một tin đồn thất thiệt nào đó thì phải nhanh chóng giải thích.
Xem như hôm nay cậu đã trải qua cái cảm giác bất đắc dĩ này rồi.
Có một số việc cho dù chúng ta có giải thích thì ngay lúc đó chẳng có ai tin tưởng cả.
Cho đến khi ra khỏi cổng trường và nhìn thấy Hồ Trân Trân, tâm trạng của cậu mới tốt hơn.
Cậu treo con gấu pha lê mà mẹ đã tặng cho cậu lên cặp sách, những sự buồn bực ban ngày đều đã tan biến mất.
Trước khi lái xe về nhà, thì Giang Thầm còn nói rằng cậu muốn ăn kem ở trước cổng trường.
Lưu An lái xe lên phía trước rồi xuống xe mua cho cậu nên đương nhiên xe sẽ dừng lại ở gần cổng trường một chút.
Giang Thầm chủ động kéo cửa sổ xe xuống, ánh mắt dạo một vòng xung quanh, thì cuối cùng cũng thấy được người quen.
“Từ Bác, hôm nay cậu có muốn đến nhà tớ chơi game không?”
Hiếm khi cậu gọi bạn bè lớn như vậy, nên Hồ Trân Trân nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ một chút, giúp Giang Thầm nói chuyện.
“Từ Bác, cháu muốn tới chơi không?”
Từ Bác đang định lên xe của nhà mình thì bị gọi lại, sau đó lại chui ra từ trong xe
“Được, game gì vậy?”
Trong nhóm bạn này Từ Bác vốn là đứa trẻ con nhất.
Nhưng cậu bé có một thói quen xấu luôn thích chiếm giữ những nhân vật mình yêu thích khi chơi game.
Dần dần những đứa trẻ chơi với cậu bé cũng cảm thấy khó chịu vì chuyện này.
Nên bạn bè của Từ Bác cũng ít dần đi.
Trước khi gặp Giang Thầm thì cũng chỉ có Toàn Thời Thiên là nguyện ý chơi với cậu bé.
Giang Thầm có một tâm hồn khá nhạy cảm, nên có thể cảm nhận được một chút uỷ khuất của Toàn Thời Thiên.
Tuy rằng ngoài miệng cậu ấy không nói gì, nhưng thật ra cậu ấy cũng không muốn chơi những nhân vật xấu hoài.
Giang Thầm cũng không nói thẳng mà cậu chỉ đề nghị rằng mỗi người bọn họ sẽ thay nhau chơi những nhân vật đẹp.
Cho dù có là trò chơi gì, thì khi cậu nói như vậy dần dần điều này cũng trở thành thói quen của Từ Bác, thế là thói xấu của Từ Bác đã được sửa chữa.
“Trò chơi đua xe trên hành tinh mới phát hành!”
Giang Thầm mới trả lời câu này xong, Từ Bác càng trở nên vui vẻ hơn.
“Thật tốt quá tớ vẫn luôn muốn chơi trò chơi này!”
Cậu bé bước thêm vài ba bước rồi chạy đến chỗ Giang Thầm không quên nói với chú tài xế một câu.
“Chú Trương ơi chú về nhà đi, hôm nay cháu qua nhà dì Hồ chơi!”
Vì phụ huynh hai nhà đều quen biết nhau nên tài xế cũng yên tâm gọi điện thông báo với Từ phu nhân rồi lái xe về nhà.
Nếu Từ Bác đã đến rồi thì không chỉ mua một cây kem được.
Lưu An vừa mới quay trở về phải quay ngược trở lại.
“Phiền anh phải mua thêm một cây kem giống vậy nữa rồi.”
Khi lên xe Từ Bác vui vẻ cực kỳ.