Cậu bé là một người rất rộng rãi nên khá nổi tiếng ở trường.
Tuy không có quá nhiều bạn thân, nhưng cậu bé có thể nói chuyện với rất nhiều bạn học.
Giang Thầm cũng không có kéo cửa xe lên nên Từ Bác cũng không kéo giống cậu.
Nên đương nhiên các bạn học đi tới đi lui có thể nhìn thấy Từ Bác đang ngồi trên xe cùng với Giang Thầm và đương nhiên họ cũng có thể nhìn thấy được Hồ Trân Trân đang ngồi trên xe.
Thậm chí còn có vài bạn học tới gần chào hỏi Từ Bác hỏi cậu đang chuẩn bị đi đâu vậy.
“Tớ tới nhà Giang Thầm chơi, cậu ấy vừa mới mua trò chơi đua xe trên hành tinh mới ra đấy!”
Hiện tại trò chơi phổ biến nhất với đám trẻ là trò chơi này, trò chơi này đòi hỏi một bộ trò chơi đặc biệt mới có thể chơi được.
Bạn học vừa nghe vậy thì hâm mộ cực kỳ.
“Vậy khi cậu chơi xong phải nói cho tớ biết trò chơi đó có tuyệt như vậy hay không nha!”
Nói xong mấy câu này thì Lưu An cũng đã quay trở lại.
Sau khi đưa kem cho hai cậu nhóc xong, hắn cũng nhấn nút để kéo cửa sổ xe lên.
“Bà chủ chúng ta sẽ trực tiếp về nhà luôn hay sao?”
“Trực tiếp trở về nhà luôn đi.”
Cô nhìn lướt qua hai đứa trẻ một chút.
Có Từ Bác ở cùng Giang Thầm nên lúc sau thấy Tiểu Thầm đã vui vẻ hơn rất nhiều.
Quả nhiên, mấy đứa trẻ phải có bạn ở bên cạnh thì mới cười nói nhiều hơn được.
Sau khi hai cậu nhóc về đến nhà thì liền dính lấy nhau cùng chơi trò chơi.
Hồ Trân Trân đem cho hai đứa trẻ nước trái cây xong, cũng không quấy rầy không gian riêng tư của bọn nhóc nữa.
Cô đã đi ra ngoài một ngày rồi công việc ở công ty cũng không có quá nhiều, nhưng cũng có cái phải yêu cầu cô ký tên và ra quyết định.
Bên Ảnh Thị Giang Hồ thì đã có giám đốc Khưu Thiếu Thiên quản lí, nhưng công ty Giang Hồ Tiền Tuyến vẫn chưa tìm được người quản lý thích hợp, nên tạm thời Hồ Trân Trân sẽ tự mình quản lý.
Cũng may công ty âm nhạc có ít người, lại có thêm những nhân viên khác hỗ trợ nên cũng không quá rắc rối.
Chỉ có một chuyện Hồ Trân Trân cần đưa ra quyết định lúc này, đó là việc chọn bài hát cho album cũng như cách thức quảng bá bài hát này đến công chúng.
Bản Demo đã được thu âm xong, Trần Khai đã sắp xếp lại rồi bật bài hát đầu tiên cho Hồ Trân Trân nghe.
Hồ Trân Trân cũng không phải là người chuyên nghiệp nên cô chỉ lựa chọn dựa trên sở thích của mình mà thôi.
Cũng may những bản demo đều được người phụ trách chọn lọc kỹ càng rồi mới gửi lên, nên chất lượng của từng bài hát không tệ chút nào.
“Đây là lần đầu tiên một ca sĩ của Giang Hồ Tiền Tuyến được ra mắt với công chúng, người đại diện đã tìm tôi nói chuyện vì muốn hỏi bà chủ rằng có muốn lập một nhóm nhạc trước khi quảng bá cho từng ca sĩ hay không.”
“Nhóm nhạc sao?”
Hiện nay rất hiếm khi thấy một nhóm nhạc thuần túy như vậy.
So với những nhóm nhạc chỉ tập trung vào việc làm nhạc, thì những nhóm thần tượng có ngoại hình bắt mắt biết nhảy biết hát sẽ trở thành đối tượng yêu thích của khán giả hơn.