Điều này làm cho những nhân viên cũng không nhịn được mà bàn tán xôn xao.
“Hồ tổng không sợ không bán được hết đống này sao, lỡ không được mọi người yêu thích thì làm sao bây giờ?”
“Này, tại sao lại đến lượt chúng ta lo lắng chuyện này sao? Hồ tổng có rất nhiều tiền thứ không sợ mất nhất chính là tiền đấy.”
Vào ngày album được phát hành, Hồ Trân Trân cũng sắp xếp một buổi hòa nhạc cho Tô Triệu.
Nói là một buổi hòa nhạc cũng không đúng lắm, nói đúng hơn là một buổi biểu diễn miễn phí.
Chỉ là địa điểm được chọn là quảng trường nơi có đông đúc người qua lại.
Nhóm nhân viên của Giang Hồ Tiền Tuyến đã trực tiếp đem thiết bị chuyên nghiệp của công ty đến đó rồi bắt đầu bày trí một sân khấu ở đó.
Nếu các ca sĩ khác muốn biểu diễn ở đây cũng phải lấy phí hơn 100.000 tệ mới được.
Chỉ có duy nhất Hồ Trân Trân, đã đưa cho chủ sở hữu quảng trường này gấp mấy lần số tiền đó để Tô Triệu được biểu diễn miễn phí ở đây.
Sân khấu đơn giản với được dựng lên bởi những thanh thép.
Nhưng thiết bị hỗ trợ cho Tô Triêu rất chuyên nghiệp những người trong đội công tác theo đến đây cũng là người rất chuyên nghiệp, khi sân khấu được dựng lên đã thu hút được sự chú ý rất lớn đến từ những người qua đường.
“Bên kia họ đang làm gì đấy? Tôi đâu có nghe nói gì về hôm nay quảng trường này sẽ tổ chức buổi diễn miễn phí đâu.”
Quảng trường rộng lớn trước trung tâm mua sắm sẽ thỉnh thoảng mời các ca sĩ nhỏ đến để hát trong các lễ hội, người xung quanh cũng đã quá quen với việc này.
Vừa thấy dựng sân khấu liền biết sắp có một buổi biểu diễn rồi.
Những người tụ tập đứng bên ngoài không nhiều lắm, chỉ có hơn hai mươi người tụ tập lại xem náo nhiệt mà thôi đứng ở bên ngoài khu sân khấu.
Đây là lần đầu tiên Tô Triệu thực sự bước lên sân khấu biểu diễn.
Cậu ta cầm microphone khẩn trương nuốt nước miếng.
Âm nhạc bắt đầu vang lên và Tô Triệu bắt đầu ngân nga theo lời bài hát.
Giọng hát vừa cất lên thì đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của mọi người xung quanh
“Hôm nay ai biểu diễn ở đây vậy? Giọng hát nghe rất hay nha!”
“Đi đi đi, đi qua đó xem một chút!"
“Oa! Có trai đẹp hát kìa, chị em mau đi thôi chúng ta phải dành được vị trí gần sân khấu!”
Những âm thanh như vậy cứ liên tục vang lên ở khắp nơi trên quảng trường.
Đến lúc Tô Triệu thực sự cất giọng hát lên thì số người tập trung quanh sân khấu đã tăng lên gấp hai lần.
Đèn flash của điện thoại di động giơ thẳng lên chiếu thẳng vào mắt Tô Triệu, làm cậu ta không nhịn được chớp chớp mắt vài cái rồi kiên định nhìn về phía khán giả.
“Thanh kiếm của giang hồ, các anh hùng có mỗi hận thù…”
Câu đầu tiên vừa cất lên liền có người phản ứng lại.
“Đây không phải là bài hát Lữ Khách Giang Hồ nổi tiếng gần đây sao?”
“Bài hát này nghe quen tai thật đấy, đây là ca sĩ gốc sao? Nghe giống lắm!”
Bài hát ‘Lữ Khách Giang Hồ’ này gần đây đã để lại ấn tượng rất lớn với nhiều khán giả, vừa nghe có ca sĩ gốc hát ở đây số người đến xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.
Tô Triệu vừa hát xong một bài thì quảng trường hàng trăm mét vuông đã chật kín người.
Ở hàng phía sau còn có người dẫn con mình đến xem, còn giơ gậy huỳnh quang cỗ vũ nữa.
Tâm tình Tô Triệu có chút dao động, dựa theo sự sắp xếp của Hồ Trân Trân Tô Triệu bắt đầu giới thiệu bản thân mình.
“Xin chào mọi người, tôi là ca sĩ của Giang Hồ Tiền Tuyến tên là Tô Triệu, tiếp theo tôi sẽ mang đến cho mọi người một bài hát mới mang tên ‘Tiến Nhanh’.
Lời giới thiệu của Tô Triêu cũng khá ngắn gọn không làm khán giả cảm thấy nhàm chán.
Ngược lại nó khơi dậy mong muốn nghe hết toàn bộ bài hát của khán giả, trong lúc nhất thời đã có rất nhiều người dơ điện thoại di động lên và mở camera lên.
Hồ Trân Trân chỉ sắp xếp an bài mọi việc chứ không bay theo đến đó.
Thời gian biểu diễn ca khúc này của Tô Triệu được sắp xếp vào lúc sáu giờ khoảng thời gian quảng trường đông nhất.
Hồ Trân Trân hiếm khi tăng ca hôm nay cũng ở lại đến bảy giờ.
Thư ký biết cô đang chờ đợi điều gì, nên đã gõ cửa vào thông báo cho cô một tin tốt.
“Hồ tổng, Tô Triệu đã lọt vào bảng hot search rồi!”
“Hồ tổng, video ngắn gần nhất lượt like đã tăng lên 500.000 rồi!”
“Hồ tổng, album của Tô Triệu vừa tăng lên hơn một trăm đơn đặt hàng rồi!”
“Hồ tổng, số lượt nghe album của Tô Triệu Trên Polar Bear Music đã đạt mốc 200.000 rồi!”
…
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thư ký đã vào thông báo hơn chục lần.
Hồ Trân Trân cũng cảm thấy mệt thay cô ấy nên cho cô ấy nghỉ phép sớm.
“Được rồi Tiểu Dương, đừng đi tới đi lui nữa thông báo với mọi người ở bộ phần truyền thông và tuyên truyền, sắp tới chúng ta sẽ được nghỉ một ngày để tham gia chuyến du lịch của công ty.”
Hồ Trân Trân cười rồi phất tay: “Muốn đi đến chỗ nào thì cứ đi, bà chủ sẽ chi tiền hết!”