Cô ấy thật sự rất sợ sẽ mất đi công việc này.
Đi ngàn dặm mới tìm được một bà chủ tốt như Hồ tổng, chỉ sau khi đến làm việc ở Giang Hồ Tiền Tuyến thì cô mới hiểu được nhân viên được đối xử như con người là cảm giác như thế nào.
Không có 996 cũng không có 007, có tiền thưởng cho việc hoàn thành chỉ tiêu công việc vượt mức, và thỉnh thoảng còn có những buổi teambuilding với mọi người trong công ty nữa.
Một nơi tuyệt vời như vậy nên Tiểu Dương vẫn luôn nói với bạn bè mình sẽ ở lại làm cho công ty đến hết của đời.
Nếu thật sự vì người bạn miệng rồng kia mà cô ấy mất đi công việc tốt cả đời mình thì cô ấy thật sự rất tức giận cho mà xem.
“Tôi biết rồi.”
Tiểu Dương lo lắng quan sát nét mặt của giám đốc.
“Ảnh đại diện của cô cũng quá rõ ràng tôi nhìn một cái là nhận ra ấy mà, yên tâm đi trước đó tôi đã thay và thừa nhận lỗi sai của mình với Hồ tổng rồi.”
Tiểu Dương không ngờ giám đốc lại nhận hết mọi trách nhiệm về phía mình, tuy cô ấy rất cảm động nhưng cũng cảm thấy có chút lo lắng.
“Chị Lý, vậy Hồ tổng như thế nào? Mắng chị sao?”
Trong lòng cô ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nếu giám đốc vì chuyện này mà bị phạt thì cô ấy cũng muốn chịu hình phạt này với giám đốc, cô không thể để giám đốc chịu phạt một mình được.
Tiểu Dương còn suy nghĩ đến việc làm sao để trả hết khoản nợ trả góp mua nhà khi bị trừ tiền lương rồi, nhưng lại nghe giám đốc nói.
“Hồ tổng nói: Được, vậy cũng tiết kiệm được chi phí tuyên truyền.”
Giám đốc Lý cười khi thấy biểu cảm nhẹ nhõm của Tiểu Dương rồi gõ bàn vài cái.
“Nhưng việc này cũng như một lời nhắc nhở cho cô, tuy rằng việc rò rỉ thông tin lần này Hồ tổng không quá để bụng, nhưng sau này cô không nên đề cập đến mấy chuyện như vậy với người khác nữa.”
Tiểu Dương đã đủ mệt rồi nên nhớ rất rõ.
“Chị cứ yên tâm về sau em nhất định sẽ không tái phạm nữa!”
“Được rồi em cứ đi ra ngoài đi, mấy bình luận trên mạng em cũng không cần quá lo lắng đâu.”
Giám đốc Lý nói vài lời an ủi cô ấy.
Tin đồn về khoảng đầu tư mười triệu tệ hiện tại rất nổi tiếng, ở trong mắt Hồ Trân Trân mà nói đây chính là tuyên truyền miễn phí, nhưng ở trong mắt người khác thì tin tức này đã làm họ bối rối rất nhiều.
Chu tổng chính là một trong những người đó
“Cậu nói xem nếu tôi đầu tư 1 triệu thì Hồ tổng có nhận không? Có thể Hồ tổng ghét bỏ nó quá ít thì sao.”
Ông ta còn đang do dự nhưng tài xế lại một người thẳng thắn nên trực tiếp khuyên nhủ: “Số tiền này cũng không ít, dù sao cũng đủ để làm một bộ phim điện ảnh đấy, hai ngày trước tôi có nghe nói bộ phim Cá Mập Đen chiếu vào mùa hè, chi phí cũng hơn 1 triệu thôi.”