Có những lúc nghe giảng có vài chuyện những người trong lớp đều có thể hiểu được nhưng Giang Thầm thì không, nên cậu chỉ có thể âm thầm viết ra giấy, rồi đợi sau khi tan học lại hỏi mẹ.
Cho dù Hồ Trân Trân cũng không biết rõ lắm, nhưng cũng giúp cậu xin câu trả lời từ những diễn viên khác.
Nói chung, lớp học diễn xuất của Giang Thầm diễn ra khá suôn sẻ.
Hôm nay cũng như vậy, lớp học cơ bản về biểu đạt cảm xúc bằng ánh mắt đã kết thúc, giáo viên đã ra khỏi lớp đầu tiên, còn Giang Thầm thì ngồi trong lớp chờ mẹ đến đón.
Ngay khi cậu mới vừa gửi một tin nhắn Wechat cho Hồ Trân Trân, thì một diễn viên bên cạnh lập tức nhìn qua.
“Bạn học nhỏ Giang Thầm, mẹ còn chưa đến đón em sao?”
Đây đều là những diễn viên mới ký hợp đồng với công ty được tuyển trực tiếp từ các trường chuyên môn, chưa trải qua những vấp ngã trên xã hội nên còn rất đơn thuần.
Thấy Giang Thầm ngồi ở đây còn tưởng rằng mẹ của cậu không vào được, nên chủ động muốn hỗ trợ.
“Nếu không anh đưa em ra ngoài, để mẹ em đón em ở trước cổng công ty nha?”
Nhưng khi nghe thấy tiếng giày cao gót ở bên ngoài thì hai mắt cậu lại sáng lên.
“Không cần đâu ạ, em cảm ơn anh, mẹ của em tới rồi”
Tới rồi?
Cũng đúng nếu chú Trần kia có thể đi vào đây, thì chắc cũng còn cửa khác để vào được.
Nam diễn viên trẻ đó vừa lên tiếng xong liền gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Vậy là tốt rồi.”
Cậu ta còn chưa nói xong thì cửa đã mở ra.
Cậu diễn viên trẻ còn chưa rời đi nên ngẩng đầu lên nhìn trong nháy mắt liền thấy người đang đi tới liền lập tức đứng thẳng lưng, cư xử khá lịch sự với người kia.
“Xin chào Hồ tổng!”
Họ không ngờ lúc này Hồ tổng sẽ vào nên cả đám người có chút hoảng sợ.
Chỉ duy nhất có Giang Thầm người đã dọn cặp sách của mình xong là cười vui vẻ, chạy về phía trước đến gần Hồ Trân Trân: “Mẹ, mẹ đã đến rồi.”
Mẹ sao?
Hoá ra Tiểu Giang Thầm thật sự là thiếu gia của một gia đình giàu có và lại còn là con trai của bà chủ công ty mình nữa!
Trong lúc nhất thời không ai có thể nói được lời nào, tất cả mọi người đều đang cố gắng lục lại trong ký ức xem thử mình có đắc tội cậu nhóc này bao giờ hay chưa.
Nhưng suy nghĩ của Giang Thầm lại không phức tạp như vậy.
Trước khi rời đi, cậu còn vẫy tay chào bọn họ: “Tạm biệt!”
Đáp lại cậu là vài tiếng “Tạm biệt” có chút mơ hồ.
Trước tiên là không quan tâm đến những diễn viên trẻ đó nghĩ như thế nào, mà bây giờ Hồ Trân Trân lại rất quan tâm đến quá trình học tập của Giang Thầm.
Nó cũng đã được đề cập đến trong tiểu thuyết gốc.
Đối với diễn xuất thì Giang Thầm cực kỳ có thiên phú, sau khi lặn lội trong nghề được ba năm cậu đã từ một diễn viên nhỏ trở thành một ảnh đế nổi tiếng.
Và trong những năm sau đó, cậu đã luôn thống trị màn ảnh rộng.
Không chỉ nhận giải thưởng đến mỏi tay mà cậu còn rất nổi tiếng ở nước ngoài, ngay cả nước M đối diện cũng có luôn cả một lượng lớn người hâm mộ thích xem phim của cậu.