Giang Thầm sợ nói trực tiếp Hồ Trân Trân sẽ không biết là ai nên thậm chí còn dùng tay chỉ chỉ một chút.
Vừa hay chỉ đúng ngay Trương Hổ.
Giọng nói của trẻ con rất rõ ràng, nên mọi người đều có thể nghe thấy.
Trương Hổ không ngờ sẽ có chuyện bất ngờ như vậy nên vội vàng ngồi thẳng lưng, hướng ánh mắt chờ mong về phía Hồ Trân Trân.
Hồ Trân Trân thấy vậy cũng cười nói: “Được vậy mẹ cũng cho anh trai này một chữ ký.”
“Thật tốt quá!”
Trương Hổ nhất thời không kìm chế được cảm xúc của mình nên liền bật dậy khỏi ghế đứng lên.
“Cảm ơn chị Trân Trân!”
Câu chị Trân Trân này thật sự làm cô cảm thấy có chút nghẹn lời.
Bản thân Trương Hổ đã cao một mét chín lớn lên thân hình cao to như, thậm chí trên mặt còn có chút râu để thể hiện sự nam tính của mình.
Một người như vậy mà mở miệng ra gọi một tiếng “Chị Trân Trân” so với hai cô gái ngọt ngào như Chu Kiều Kiều Và Lý Đường Đường thì khi nhìn cậu ta Hồ Trân Trân có chút khó tiếp nhận được.
Lúc này Trương Hổ cũng ý thức được mình vừa mới gọi cô là gì nên cũng có chút ngượng ngùng.
Ở trên mạng cậu ta cũng hay gọi như vậy, vừa rồi có chút vui vẻ nên không ngờ đã gọi cái tên này luôn rồi.
Xem vẻ mặt của chị Trân Trân thì cậu ta cũng biết là chị Trân Trân đã bị dọa sợ rồi.
Trương Hổ có chút ngượng ngùng, nên nhất thời không biết tìm đề tài gì để giải cứu chính mình.
Cũng may lúc này, Lý Đường Đường trực tiếp cười thành tiếng.
“Mấy cái lời lặp đi lặp lại này thấy ghê thật đấy.”
Tuy rằng câu nói này của cô ấy mang tính cười nhạo nhưng đã giúp Trương Hổ giải vây.
Cậu ta lẩm bẩm tự bào chữa cho chính bản thân mình: “Điệp từ thì làm sao, tôi thích nói điệp từ đấy.”
Lúc này Hồ Trân Trân mới cười ra tiếng, đem tờ giấy ghi chú đẩy qua.
“Vậy được rồi, ngài điệp từ này, mời cậu viết địa chỉ của mình vào đây đi.”
Từ đầu đến chân của Trương Hổ đỏ bừng như vừa mới uống hai chai rượu trắng vậy.
Cậu ta có chút xấu hổ vì Hồ Trân Trân đích thân gửi quà cho mình, nhưng đồ thì vẫn nhận lấy!
Đã nói ra rồi thì Trương Hổ cũng bất chấp luôn.
Viết xong địa chỉ, khi đem tờ ghi chú trả cho Hồ Trân Trân, còn không quên nói thêm một câu: “Chị Trân Trân, lát nữa em có thể chụp một bức ảnh với chị và Tiểu Thầm được không?”
“Có thể.”
Chuyện Giang Thầm là con trai cô đã sớm không còn là bí mật nữa rồi.
Chỉ là Giang Thầm rất ít khi xuất hiện trước ống kính cùng cô, cho nên số người biết cậu cũng không nhiều lắm.
Nhưng sau này khi tham gia vào nhiều tác phẩm của Ảnh Thị Giang Hồ, sớm muộn gì cũng có mấy account marketing muốn tiết lộ thân phận của con trai cô, loại chuyện này có giấu cũng không được, mà cũng không cần thiết phải giấu.
Trong thời gian ngắn ngủi Hồ Trân Trân đã gửi hai tấm bưu thiếp rồi.
Những người trong phòng lập tức hưng phấn lên.
Sau khi nghe được những lời này của cô, những người đang thành thật ăn cơm cũng ngẩng đầu lên.
Hồ Trân Trân thấy vậy liền sợ, nếu không đưa cho mỗi người một chữ ký thì e là chuyện này sẽ không kết thúc được.
Thấy vậy cô liền nói chuyện với Chu Kiều Kiều người dẫn đầu trong nhóm này.
“Mọi người đều là fans trên Weibo của tôi đúng không?”
Không sai đều là fans trên Weibo, nhưng đồng thời cũng là thành viên cốt cán trong fanclub nữa.
Chu Kiều Kiều gật đầu, tự hào ưỡn ngực lên: “Đúng vậy, chúng em đều là fans của chị!”
“Vậy có phiền em ghi lại địa chỉ của họ giúp tôi được không? Tôi sẽ thêm Wechat của em để lúc sau em gửi địa chỉ của họ qua, chị sẽ gửi chữ ký cho mọi người.”
Viết địa chỉ của từng người ra từng tờ giấy riêng thì chậm quá.
Rất dễ bị thất lạc một hai tờ giấy trong lúc di chuyển đi lại.
Nếu là bởi vì chuyện này mà mọi người không nhận được quà thì không tốt cho lắm.
Nên Hồ Trân Trân dứt khoát thêm Wechat của Chu Kiều Kiều, nhờ cô ấy thống kê qua rồi gửi bản thống kê điện tử cho cô.
Đương nhiên, đổi lại Hồ Trân Trân sẽ trả tiền cho bữa ăn ngày hôm nay của bọn họ.
Một đám Chu Kiều Kiều đến đây đều là những người có tiền cả.
Nghe được Hồ Trân Trân muốn trả tiền liền lập tức từ chối: “Không cần đâu chị Hồ, tụi em đều có tiền mà.”
Lần đầu gặp mặt Hồ Trân Trân bọn họ đã không biết xấu hổ mà xin chữ ký rồi, sao có thể để cô mời cơm được nữa chứ.
Hồ Trân Trân mỉm cười nháy mắt với người đối diện: “Nhưng không có nhiều tiền bằng chị, hôm nay mọi người không thể giành được nữa đâu.”