Những người nói muốn báo danh rất nhiều, vừa mở trang web ra Chu Kiều Kiều đã nhìn thấy số người đăng kí online đã vượt qua ba nghìn người.
Sau khi đã hoàn thành mẫu đăng ký thì trên hồ sơ sẽ hiện lên bốn chữ số.
Theo thời gian trôi qua thì những con số này ngày càng tăng lên.
Lần đầu tiên cô ấy biết vẫn còn nhiều người có tiền lương thấp như vậy, nhiều người sống trong hoàn cảnh cực khổ và có gánh nặng tài chính gia đình nặng nề.
Chu Kiều Kiều cảm thấy có chút hụt hẫng.
Cô ấy không phải là một người đa sầu đa cảm, cũng biết rằng mình không thể giải quyết vấn đề của mọi người được, cô lại có thêm một chút hiểu biết tại sao Hồ Trân Trân lại làm như vậy rồi.
Vài phút lúc sau, Chu Kiều Kiều vội vàng đi tới văn phòng của ba cô ấy.
“Ba, buổi quyên góp từ thiện lần này con có thể tham gia vào được chứ?”
Chu tổng đang nghe cấp dưới của mình báo cáo về tình hình trên mạng thì nghe con gái mình nói những lời này: “Thế nào? Con lại còn muốn phân chia với ba à?”
Chắc hẳn lời này là nói giỡn, ý nghĩa đại khái chính là chỉ cần một người trong nhà quyên góp là đủ rồi.
Nhưng Chu Kiều Kiều không nghĩ như vậy.
Ba làm từ thiện là chuyện của ba, còn cô ấy muốn quyên góp tiền để giúp sức một ít là chuyện của cô chứ.
“Dù thế nào đi chăng nữa con vẫn muốn quyên góp.”
“Quyên góp hai trăm nghìn tệ thôi.”
Chu Kiều Kiều không phải là người nhỏ mọn, chỉ là khi lớn lên cô đã tự kinh doanh trang sức do chính mình thiết kế cũng không kiếm được quá nhiều tiền.
Bây giờ đã trưởng thành rồi, cứ tiếp tục xin tiền ba mẹ hoài thì không ổn cho lắm.
Cho nên số tiền này là số tiền cao nhất mà Chu Kiều Kiều có thể quyên góp rồi.
“Được rồi, con muốn quyên góp thì cứ quyên góp đi.”
Chu tổng vừa nghe thấy con số này liền vui vẻ đồng ý.
Dù sao số tiền ông quyên góp cũng khá lớn, lúc gửi tiền thì thuận tiện chuyển luôn cho phần con gái mình là được rồi.
Ông cũng hiểu ý con gái mình, con bé không cần thanh danh mà chỉ muốn quyên góp tiền mà thôi.
Có tấm lòng như vậy là một chuyện tốt.
Chu Kiều Kiều nói xong, liền cùng bạn bè trên mạng của mình thảo luận về chương trình giải trí.
Ở trên Weibo có những người đã thống kê số tiền gần đây mà Hồ Trân Trân đã chi cho mọi người.
Cái gọi là công khai tiêu dùng cũng chỉ là số tiền mà họ biết được mà thôi, đó chỉ là tiền cho cho các công tác công cộng.
Chuyện bỏ ra số tiền lớn để quay phim đã là chuyện lúc trước rồi, nên khi người này lập danh sách kê khai cũng không để số tiền đó vào.
Nhưng trừ khoản này ra thì những khoảng khác cũng đủ làm người khác giật mình.
[Ôi trời, số tiền chi cho sự kiện người tốt việc tốt là 40 triệu sao, tôi đi đây!]
[Không nói một lời liền chi 40 triệu ra ngoài, quả không hổ danh là chị Hồ!]