Đây cũng không phải là cái cớ mà Hồ Trân Trân nghĩ ra trong thời gian ngắn để dời sự chú ý của Thomas.
Mà cô thực sự có chuyện muốn nhờ Thomas giúp đỡ.
“Rạp chiếu phim á?”
Khi nghe thấy từ này, Thomas nhịn không được mà cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Sao cậu nghĩ ra ý tưởng này vậy?”
Ở nước ngoài đây cũng không phải là một mảng dễ tham gia vào.
Ngay cả khi rạp chiếu phim yêu cầu tiền đi chăng nữa, thì một người nước ngoài như Hồ Trân Trân muốn làm cái này thì phải làm rất nhiều loại giấy tờ và đáp ứng được mấy cái điều kiện hà khắc thì mới làm được.
Nếu không cẩn thận thì sẽ dễ dàng rơi vào bẫy rập và có thể có thiệt hại thua lỗ về tiền.
“Ở đây điều kiện không tốt lắm, không dễ làm như vậy đâu.”
Thomas khuyên cô một câu: “Nếu cậu muốn đưa phim điện ảnh của công ty cậu công chiếu ở nước ngoài, thì tôi có thể giúp cậu liên hệ những rạp phù hợp, không cần phải tự mình làm thế đâu.”
Theo lý mà nói thì liên hệ rạp chiếu phim là cách tốt nhất.
Nhưng ở đây số lượng xuất chiếu đều do người khác khống chế, thậm chí còn xuất hiện tình huống đã đồng ý rồi nhưng khi lên lịch chiếu lại có một suất chiếu duy nhất mà nó còn vào nửa đêm nữa chứ.
Sau khi quan sát tình hình phim chiếu rạp ở nước ngoài thì Hồ Trân Trân đã quyết tâm tự mình xây dựng chuỗi rạp chiếu phim, rồi phát hành những bộ phim của mình ra thế giới.
Cô không thể kiểm soát được sở thích của khán giả thích xem bộ phim nào, cũng không thể đoán được người nước ngoài có yêu thích bộ phim đó hay không.
Nhưng chỉ duy nhất vấn đề này là Hồ Trân Trân có thể nỗ lực cố gắng.
Công tác hậu kỳ của đạo diễn Lộ đã tiến hành được một nửa rồi, Hồ Trân Trân cũng dành thời gian để xem qua.
Gần một nửa số tiền đầu tư đều chi vào hiệu ứng phim.
Kết quả cuối cùng không thể nói là tốt mà là rất tốt mới đúng.
Đúng là đầu tư số tiền lớn vào thì có thể thu được hiệu quả tốt mà.
Lúc quay phim Lộ Dã không ưu tiên chọn những diễn viên nổi tiếng hàng đầu, mà cậu ta đã lựa chọn diễn viên dựa trên kỹ năng diễn xuất của họ nên cũng tiết kiệm được khá là nhiều tiền.
Đầu tiên là tạo hình và dựng cảnh.
Thứ hai chính là hiệu ứng của phim.
Khi quay những cảnh thần tiên không thể nhìn ra được nó giống với trần gian chút nào, thần tiên đánh nhau cũng cần phải có hiệu ứng đặc biệt.
Sau khi nghĩ đến điều này, Lộ Dã trước đây chi nhiều tiền cho những phương diện khác giờ đã cố gắng tiết kiệm hết mức có thể để đầu tư vào hiệu ứng cho phim.
Cũng bởi vì Hồ Trân Trân đã xem qua rồi nên mới nảy ra ý tưởng xây dựng rạp chiếu phim.