Cô luôn đón nhận những đóng góp khách quan cũng như đón nhận những chỉ trích trái chiều về bộ phim, nhưng tiền đề cho việc này là khán giả phải xem được bộ phim đó, tận mắt xem được từ đầu đến cuối bộ phim.
Chỉ có như vậy thì nhận xét của mọi người mới chân thực được.
Khái niệm thần tiên đối với nhiều người là một thứ rất hấp dẫn, mà những điều về thần tiên đều được mọi người dùng trí tưởng tượng để mô tả.
Hoặc là diễm lệ bí ẩn, hoặc là không thể nhắc đến.
Những câu chuyện về thần tiên luôn được khán giả yêu thích và có sức hấp dẫn với rất nhiều người, và dựa trên những thần thoại đó con người đã tạo ra được rất nhiều câu chuyện khác nhau.
Hồ Trân Trân cũng giống những người ở nước Z, từ trong xương cốt đều không thể chống lại những điều này.
Cô thích những thứ quý giá bởi vì sau khi làm ra nó rất xinh đẹp, muốn cho toàn thế giới đều chiêm ngưỡng.
Sau khi nghĩ ra ý tưởng này thì Hồ Trân Trân càng chắc chắn với ý định xây dựng chuỗi rạp chiếu phim để chiếu phim của công ty mình.
Đối với lời khuyên của Thomas cô cũng cảm ơn vì lời khuyên này của anh ta nhưng không có ý định thay đổi suy nghĩ của mình.
“Thomas, cậu biết đấy tôi có công ty điện ảnh, nếu muốn phim của công ty mình có nhiều xuất chiếu thì xảy ra mâu thuẫn với bên phía rạp phim là điều không thể tránh khỏi, nếu đã như vậy thì không bằng tôi tự xây dựng rạp chiếu phim của riêng mình thì không phải tốt hơn hay sao?”
Thomas không ngờ cô sẽ kiên trì như vậy.
“Được thôi, nếu đó là điều cậu muốn.”
“Tôi sẽ giúp cậu tìm hiểu tình hình rạp chiếu ở bên đây.”
Hồ Trân Trân học theo hành động lúc nãy của anh ta, đẩy vai Thomas một cái.
“Cảm ơn nhá, người anh em tốt, chờ tôi tìm được đối tác thích hợp tôi sẽ kể với cậu đầu tiên.”
Vì thế Thomas mới biết cô còn chưa tìm được đối tác thích hợp.
“Haha, tôi còn tưởng cậu đã lên kế hoạch xong hết rồi, thì ra còn đang thiếu một đối tác thích hợp hay sao?”
Hồ Trân Trân lắc đầu: “Nói đúng hơn là không phải cần một mà là rất nhiều.”
Rốt cuộc nước ngoài cũng chỉ là một từ nói chung mà thôi, có nhiều nước như vậy tìm được những người hợp tác thích hợp rất khó.
Thomas nghe xong liền hiểu.
Anh ta nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc là cậu muốn làm quy mô lớn như thế nào?”
Hồ Trân Trân nói: “Tôi còn chưa nghĩ xong nữa.”
Đây không phải là lời nói dối đâu, đúng là Hồ Trân Trân chưa nghĩ ra.
Đây chỉ là những ý tưởng ban đầu của cô, còn chưa tưởng tượng cuối cùng nó sẽ như thế nào nữa.