“Tôi, tôi tới xin lỗi.”
Kevin cúi đầu, cố tỏ ra vẻ đáng thương.
Nhưng sai lầm anh ta gây ra quá lớn, cho dù có ở một bên tỏ ra đáng thương đi chăng nữa thì chẳng giải quyết được gì cả.
Hồ Trân Trân cũng không muốn nghe lời xin lỗi của anh ta: “Không cần.”
Kevin lập tức sốt ruột mà ngẩng đầu lên mặc kệ Hồ Trân Trân có nghe hay không, thì anh ta vẫn nói ra những lời mình nên nói.
“Tôi thật sự sai rồi thưa Hồ tiểu thư, là do tôi có mắt như mù tôi thật sự không có ý xúc phạm cô đâu, mong cô hãy tha thứ cho tôi chỉ cần cô tha thứ cho tôi thì cô muốn tôi làm gì cũng được cả, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình về sau tôi sẽ tôn trọng mọi người hơn.”
Ngay cả như vậy Hồ Trân Trân cũng chẳng bất ngờ.
Trên mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn không thể che giấu được.
Lời này cô chẳng tin chút nào, nếu con người có thể sửa chữa lỗi lầm của mình nhanh như vậy, thì trên đời này làm gì có ngục giam cơ chứ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ken không rõ chuyện gì xảy ra nên hỏi Thomas một câu.
Ngay khi nhận ra lỗi sai của mình, Kevin đã muốn đi đến trước mặt Hồ Trân Trân.
Anh ta biết lễ nghi kính cẩn nhất của người nước Z chình là quỳ xuống, chỉ cần anh ta quỳ xuống trước mặt Hồ Trân Trân thì chắc cô sẽ không gây khó dễ cho anh ta nữa.
Ở phương diện luồn cúi để giải quyết rắc rối này quả thật Kevin là một người rất thông minh.
Nhưng nếu muốn thực hiện được điều này thì phải bước qua được Thomas.
Khi thấy anh ta tiến lên, Lâm Bắc cũng đã tiến lên một bước, để che chở cho Hồ Trân Trân.
Khi một người suy nghĩ muốn quỳ xuống thì toàn bộ sức lực đều dồn xuống dưới cả.
Nhưng động tác này của anh ta lại làm cho Lâm Bắc hiểu lầm, cho rằng anh ta muốn làm gì Hồ Trân Trân nên mới động thủ.
Vì thế, Kevin vốn dĩ đang dùng sức để quỳ xuống thì lại bị Lâm Bắc đẩy ngã một cái, cả người ngã nhào trên mặt đất.
Thomas và Ken mới vừa kịp phản ứng lại lúc nhìn sang thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Kevin đang cắn răng cắn lưỡi nằm rạp trên mặt đất, bị Lâm Bắc dùng tay đè đầu xuống.
“Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào vậy? Hồ, cô không bị thương chứ?”
Ken là người bối rối nhất nhưng anh ta cũng hiểu rất rõ Kevin, có Kevin đã gây ra chuyện gì đó nên mới vội vàng đến đây.
Lúc này Thomas mới đem mọi chuyện kể với anh ta.
“Thì ra là như vậy.”
Ken nhìn về phía Kevin ánh mắt lập tức hiện rõ sự chán ghét.
Anh ta chưa bao giờ thích loại người này cả, không ngờ trong buổi tiệc của mình lại xuất hiện loại người này nữa chứ, còn đắc tội khách quý nữa chứ.
Chỉ trong nháy mắt, Ken cũng đã đưa ra quyết định của mình.
Mặc kệ nói như thế nào, anh ta cũng đã nhớ rõ người này, từ nay về sau anh ta không muốn thấy người này xuất hiện trong buổi tiệc của mình nữa.