Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến (Dịch Full)

Chương 749 - Chương 749 - Chương 749

Chương 749 - Chương 749
Chương 749 - Chương 749

“Mary, kêu hai người tới đưa Kevin tiên sinh về đi, anh ta uống quá nhiều nên say rồi.”

Ken ngăn một người phục vụ lại rồi nhờ kêu người đó gọi bảo vệ tới.

Không ai quan tâm Kevin có hay say không, quan trọng hơn là chủ của bữa tiệc muốn đuổi anh ta ra ngoài.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, bảo vệ cũng đã xuất hiện.

Lâm Bắc buông lỏng tay ra để bảo vệ dễ dàng dẫn người đi.

Cho đến giây phút cuối cùng Kevin vẫn muốn nói lời xin lỗi.

Nhưng lần này người xin lỗi trước mặt Hồ Trân Trân là Ken.

Kevin cũng biết rất rõ.

Nếu lần này đã bị bảo vệ đuổi ra rồi thì từ nay về sau sẽ rất khó để anh ta tham dự mấy buổi tiệc sang trọng này nữa.

Vòng tròn của những người giàu có rất khó để tham gia vào cũng rất khó để gia tăng.

Khả năng kinh doanh của Kevin cũng chẳng ra sao, công ty còn có thể hoạt động đều là do những người ở đây cung cấp cho anh ta.

Về sau không được tham gia những buổi tiệc nãy nữa, cho dù anh ta có muốn ôm đùi ai thì chẳng thể tìm được cơ hội để nịnh nọt ai nữa.

Khoảnh khắc bị ném ra khỏi biệt thự, anh ta cảm thấy vô cùng hối hận.

“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”

Những lời này anh ta cứ liên tục nói ra không dừng lại được.

Nhưng ở trong buổi tiệc tối đó câu chuyện này của anh ta giống như một nốt nhạc đệm nhỏ, không đáng để mọi người nhớ mãi không quên.

Hồ Trân Trân nhìn về phía Lâm Bắc: “Cảm ơn ngài, Lâm tổng.”

“Không cần khách khí, tôi tin rằng sau hôm nay tôi có thể miễn cưỡng được xem là bạn của Hồ tổng rồi chứ, lúc nào cũng gọi tôi là Lâm tổng thì khách khí quá, không bằng cô cứ gọi tôi là Lâm Bắc đi, sẽ thoải mái hơn.”

Sự nghi ngờ của Hồ Trân Trân đã bị xoá tan.

Nhân phẩm của Lâm Bắc có thể thấy được từ hành động lúc nãy của anh ta.

Nhưng nghĩ đến câu này của Lâm Bắc, Hồ Trân Trân vẫn có chút khó nói.

Cô do dự nói: “Không bằng tôi gọi ngài là Tiểu Bắc đi?”

Vốn dĩ Lâm Bắc là một người khá thoải mái vẫn luôn mỉm cười, cho dù Hồ Trân Trân có cười tên của anh ta thì vẻ mặt của anh ta chẳng thay đổi gì cả.

Nhưng sau khi nghe xong câu này biểu cảm của anh ta đã thay đổi.

“Một hai phải thêm cái chữ Tiểu sao?”

Hồ Trân Trân gãi gãi lỗ tai: “Ngài đừng hiểu lầm, chỉ là tuổi của ngài nhỏ hơn tôi một chút.”

Bởi vì một số người khá nhạy cảm với vấn đề này nên Hồ Trân Trân vội vàng giải thích.

Cô không hề biết điều mà Lâm Bắc quan tâm không phải lời giải thích của cô, mà là câu nói kia.

Anh ta uyển chuyển nói: “Tôi không hiểu lầm, cô có thể gọi tôi là Lâm được không?”

Hồ Trân Trân vội vàng nói tiếp nói: “Đương nhiên có thể, ngài có thể gọi tôi là Trân Trân hay Hồ đều được!”

Bình Luận (0)
Comment