Hắn phải mất một thời gian dài mới sắp xếp xong mọi thứ.
Thương hiệu sữa lớn có đủ chất lượng, đảm bảo và uy tín.
Việc cung cấp hàng hóa công khai, minh bạch nên không khiến mọi người nghi ngờ.
Với những điều kiện tốt như vậy, hắn sẽ nhận được 2% chiết khấu, đây thực sự là một số tiền lớn đối với hắn.
Không ngờ còn chưa đầy một năm, con đường tiền tài này đã bị người ta đánh tan.
Chủ nhiệm Chu càng nghĩ càng không cam lòng, nhưng hắn hiểu được, một mình hắn ta không thể cạnh tranh với một người giàu có như Hồ Trân Trân, vì vậy hắn chỉ có thể coi là hắn xui xẻo.
Càng nghĩ như vậy, hắn lại càng không cam lòng.
Rõ ràng cô đã có nhiều tiền như vậy, vì sao còn muốn chặn con đường tiền tài của một người bình thường như hắn chứ?
Chủ nhiệm Chu nghĩ đi nghĩ lại, quyết định lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
"Alo, anh Vương, tôi là Chu Lập Vĩ."
"Chuyện sữa bị lộ rồi? Tôi sợ chúng ta không thể tránh khỏi chuyện này.”
"Không, thực sự không phải là tôi không muốn hợp tác với anh, nhưng mà sữa bò bị người ta kiểm tra, bên trong có chứa propylene glycol, anh biết đấy, tôi chỉ là chủ nhiệm nhỏ không có quyền lên tiếng, chuyện này hiệu trưởng cũng đã quyết định rồi."
Đầu dây bên kia chính là Vương Trường Hữu - tổ trưởng của nhà máy sữa Ba Con Bò.
Trong vụ giao dịch này, chủ nhiệm Chu được 2% lợi nhuận thì anh ta cũng chỉ được 1% lợi nhuận, sau khi nghe được mấy lời này của chủ nhiệm Chu, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Ai báo cáo?"
Khóe miệng chủ nhiệm Chu nhếch lên nói: "Là một phụ huynh rất có tiền, thời gian trước còn tặng trường một tòa thư viện.”
"Đừng vòng vo nữa, cậu biết tôi đang hỏi cái gì không? Nói cho tôi biết, người đó là ai.”
Người ở đầu dây bên kia không nhìn thấy được biểu cảm của chủ nhiệm Chu, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười không che dấu: "Anh Vương, không phải tôi không muốn nói cô gái kia cho anh biết. Nhưng mà người ta quá giàu, không phải người chúng ta có thể đối đầu.”
"Cậu không cần làm gì cả, tôi biết cậu lo lắng cái gì. Yên tâm đi chủ nhiệm Chu, tôi sẽ không nói cậu ra.”
"Anh Vương, tôi không phải lo lắng về chuyện này." Hắn đạo đức giả nói một câu: "Như vậy đi, tôi nói cho anh biết tên của cô ấy là Hồ Trân Trân, là phụ huynh của học sinh lớp 2-3.”
Còn về phần thông tin cụ thể hơn, chủ nhiệm Chu cũng biết nhưng không nhiều lắm.
Cũng may Vương Trường Hữu cũng không có ý định hỏi hắn.