Tuy nhiên tình cờ thấy được một nhà luyện kiếm mà mình rất thích nên mới quyết định dùng kiếm để đổi.
Những người mà Trương Thiết Ngưu tiếp xúc trước đây đều hứng thú với kiếm, đây là lần đầu tiên gặp một người như Hồ Trân Trân nên anh ta có chút bối rối.
Hồ Trân Trân nhướng mày, chủ động nói chuyện.
“Anh muốn căn nhà kia đúng không? Tôi có thể cho anh, nhưng anh phải đáp ứng một điều kiện của tôi.”
Còn có loại chuyện tốt như vậy sao?
Vẻ mặt của Trương Thiết Ngưu đang lo lắng lập tức trở nên vui vẻ hơn.
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên là sự thật.” Hồ Trân Trân mới vừa nói xong, thì thấy anh ta ôm thanh kiếm vào trong lồng ngực liên tục nói lời cảm ơn.
Cô giơ tay lên kiềm chế sự hưng phấn của Trương Thiết Ngưu: “Chờ một chút, anh không hỏi xem điều kiện của tôi là gì sao?”
“Không cần hỏi, không cần hỏi, cô nói cái gì tôi cũng có thể đáp ứng được.”
Một người thẳng thắn như Trương Thiết Ngưu luôn dựa vào trực giác để làm việc.
Sau khi anh ta cảm thấy Hồ Trân Trân không có ác ý nên mới thả lỏng hơn một chút.
“Có được không nếu tôi để anh làm việc cho tôi?”
Hồ Trân Trân nói ra yêu cầu của mình, Trương Thiết Ngưu cũng chẳng tự hỏi mà trực tiếp đồng ý luôn.
“Có thể, làm việc cho ai cũng được chỉ cần trả tiền cho tôi là được.”
Trương Thiết Ngưu chỉ đơn giản là thích rèn kiếm mà thôi.
Bán đi thanh kiếm cũng chỉ vì nuôi sống chính mình, nhưng thật ra anh ta cũng không thích quá trình mua bán lắm.
Làm việc cho người khác anh ta cũng không cần tự mình đi bán kiếm, cũng bớt đi không ít việc nên thậm chí cảm thấy rất vui vẻ.
Hồ Trân Trân không ngờ lại thuận lợi như vậy: “Vậy anh có thể cho tôi mượn thanh kiếm của anh đang ôm được chứ?”
Mấy giờ sau, Lộ Dã đã đến biệt thự.
Hồ Trân Trân đem thanh kiếm của Trương Thiết Ngưu đưa cho anh ta: “Đạo diễn Lộ, không phải anh nói có chút không hài lòng với cảnh chiến đầu sao? Anh nhìn thử xem, thấy thanh kiếm này như thế nào?”
Trương Thiết Ngưu nghe thấy cô nói vậy bất đắc dĩ buông thanh kiếm ra, đem đến trước mặt người đàn ông để nhìn.
“Được, thật tốt quá!”
Công tác hậu kỳ còn chưa làm xong, chính vì cảnh diễn quan trọng này, Lộ Dã cảm thấy không hài lòng với cảnh đó vì cảm thấy thanh kiếm không đẹp không phóng khoáng chút nào cả.
Vốn dĩ anh ta nghĩ sẽ dựa vào vấn đề hậu kỳ để giải quyết chuyện này.
Không nghĩ tới Hồ tổng lại cho anh ta một phương án hoàn mỹ như vậy.
“Tôi đi thông báo một chút, tối nay sẽ quay lại cảnh này!”