Bây giờ chỉ còn lại một nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống.
[Người mẹ giàu nhất thế giới.]
Vì phạm vi của nhiệm vụ khá lớn, nên Hồ Trân Trân cũng không đoán được nhiệm vụ này có ý gì nữa.
Vô tâm cắm liễu, liễu lại xanh.
Bản thân Hồ Trân Trân cũng không ngờ mình sẽ nhận được lời mời đến buổi đấu giá của nước M.
Cô đã nói chuyện với Thomas qua điện thoại nên mới biết được lý do tại sao bên đấu giá lại mời cô.
Chuyện này cũng phải nhờ chủ nhân của buổi tiệc tối hôm trước - Ken.
Anh ta thật sự rất muốn làm quen với Hồ Trân Trân.
Ở buổi tiệc tối chỉ mới nói vài lời thôi mà Hồ Trân Trân đã rời đi rồi, Ken không có cơ hội nói chuyện nhiều với Hồ Trân Trân, thậm chí ngay cả phương thức liên lạc của Hồ Trân Trân cũng chưa lấy được.
Ken còn muốn mời Hồ Trân Trân ăn một buổi, nhưng anh ta chưa kịp mời thì Hồ Trân Trân đã về nước rồi.
Anh ta thật sự cảm thấy rất tiếc nuối.
Bởi vì nguyên nhân này, nên khi có thư mời từ ban tổ chức, thì anh ta đã đề cử Hồ Trân Trân.
Cuộc đấu giá này dành cho những người giàu trên thế giới.
Tổ chức đấu giá phải tích cóp trong vòng ba năm mới lưu giữ lại được nhiều đồ vật có giá trị như vậy, sau đó tiến hành mở đại hội đấu giá.
Vốn dĩ ban đầu danh sách khách mời không có tên của Hồ Trân Trân.
Không phải là do cô không có đủ tiền, mà là bởi vì trước đây cô chưa từng tham dự mấy sự kiện này bao giờ.
Cô chưa bao giờ tham gia đại hội đấu giá chính thức, nên bên đấu giá cũng không chú ý nhiều đến vị phú hào này.
Bọn họ tập trung nhiều hơn vào những người mà họ đã mời trước đây.
Cho đến khi Ken đề cử Hồ Trân Trân với bọn họ, thì nhà đấu giá mới chú ý đến vị doanh nhân giàu có đến từ nước Z này.
“Bà chủ, ngài muốn đi tham gia sao?”
Trần Khai đã xem qua thư mời nên hỏi một câu.
Nếu Hồ Trân Trân tham gia buổi đấu giá này, thì Trần Khai cần phải chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Dù sao địa điểm của cuộc đấu giá này tổ chức tại nước M, nếu tham gia thì phải chuẩn bị những vật phẩm giao dịch có giá trị.
Còn về phần vệ sĩ, cũng phải chuẩn bị kỹ càng.
Tầm mắt của Hồ Trân Trân vẫn luôn dán vào thiệp mời cho nên cô không thấy được sự lo lắng của Trần Khai.
“Khá thú vị đấy, những đồ đấu giá ở đấy.”
Hồ Trân Trân tình cờ lật qua tập tài liệu được gửi cùng với thư mời tham gia đấu giá.
Khi nhìn đến những ảnh chụp vật phẩm,.
“Đi.” Cô đem thư mời đưa cho Trần Khai: “Trả lời bên kia đi, tôi sẽ đi.”
Thật ra Trần Khai cũng đoán được rồi nên không hỏi cái gì, chỉ nói: “Được thưa bà chủ, trước tiên tôi sẽ liên hệ đội vệ sĩ cho cô.”