So với chuyện có một con mèo thì điều buồn hơn chính là con mèo đó không liếm bạn.
Tâm trạng của Trương Thiết Ngưu bây giờ chính là như vậy.
Lần đầu tiên anh ta có ý nghĩ bị con mèo nhà mình ghét bỏ, dù sao con mèo đang ở trên mặt đất không chỉ kêu meo meo, mà còn cọ đầu vào ống quần của Giang Thầm, mà còn xoay tròn xung quanh chân Giang Thầm.
Khi ở nhà Trương Thiết Ngưu chưa nhận được đãi ngộ này bao giờ.
Lúc này anh ta mới hiểu được không phải là do con mèo nhà mình lạnh lùng, chỉ là nó lười chú ý đến chủ nhân nhà mình mà thôi.
“Nemesis đại nhân, mày thật quá đáng luôn đấy!”
Trương Thiết Ngưu bắt được con mèo và phê bình nó một trận.
“Sao mày có thể thấy sắc mà nảy lòng tham như thế, lần trước dẫn mày đi xem mắt, đối diện mày là một con búp bê vải, có thấy mày có loại thái độ này đâu?”
“Nếu lúc đó mày đồng ý quen búp bê vải, thì bây giờ đã là một người cha rồi!”
Cũng may ký ức của Trương Thiết Ngưu không tốt lắm, nếu không càng nhớ lại thì chỉ thấy con mèo nhà mình chẳng nghe lời chút nào.
“Nemesis đại nhân, mày đừng cọ nữa, mày có nghe tao nói chuyện hay không?”
Hồ Trân Trân không biết lời anh ta nói con mèo có nghe hiểu hay không, nhưng cô biết chắc là Giang Thầm đã nghe lọt tai.
Ban đầu Giang Thầm muốn thả Rilla xuống, để hai con mèo chơi với nhau một chút.
Nhưng sau khi nghe Trương Thiết Ngưu nói xong thì Giang Thầm đã ôm Rilla lên.
Hồ Trân Trân lại gần con trai mình thì nghe được Giang Thầm an ủi Rilla.
“Rilla của chúng ta vẫn còn nhỏ lắm, không thể có bạn trai được đâu.”
Khi nghe câu này xong, cô nhịn không được mà trực tiếp gật đầu.
Sau khi bị Hồ Trân Trân cắt ngang thì Trương Thiết Ngưu mới nhận ra mình nói hơi quá.
Hôm nay dẫn mèo tới vì muốn dạy học thôi sao mà lại bắt đầu nói mấy thứ này.
Anh ta cúi đầu thì lại nhìn thấy dáng vẻ không biết xấu hổ của Nemesis đại nhân nhà mình, nhất thời cạn lời.
“Hồ tổng, xem ra lớp học dạy bắt chuột này không được nữa rồi.”
Hồ Trân Trân cười rất to và cảm thấy rất thoải mái.
Cô xua tay: “Không có việc gì, mèo nhà tôi bây giờ nhìn thấy mấy món đồ chơi chuột thôi cũng vui rồi.”
“Cảm ơn anh, Thiết Ngưu.”
Hồ Trân Trân ngồi xổm xuống, vuốt ve Nemesis đại nhân một chút.
Vốn dĩ Trương Thiết Ngưu định nhắc nhở cô rằng Nemesis đại nhân sợ người lạ, khi sờ nó thì có khả năng cao nó sẽ giơ nanh vuốt lên.
Nhưng lời còn chưa nói xong, thì thấy tên nghịch tử này cọ đầu vào tay của Hồ Trân Trân.