Phải, xem ra việc giơ nanh vuốt cũng có chọn lọc nữa.
Vẻ mặt của Trương Thiết Ngưu khá buồn bực, hơn nữa với làn da đen và mái tóc ngắn kết hợp với ngũ quan nhăn nheo, thì anh ta trông giống như một quả trứng bắc thảo buồn bã vậy.
Khi Hồ Trân Trân ngẩng đầu lên và thấy dáng vẻ này của anh ta, thì cô không thể nhịn được mà nhếch miệng lên cười.
“Thiết Ngưu anh đừng quá để ý chuyện này, người ta nói mèo đồi mồi là hoa hậu trong số các loài mèo, mà mèo nhà tôi cũng là mỹ nhân mà, nên Nemesis đại nhân theo đuổi cũng là chuyện bình thường thôi.”
Hồ Trân Trân vỗ vai anh ta, rồi nói: “Hay là…, nếu không anh mang Nemesis đại nhân về nhà trước đi.”
Trương Thiết Ngưu cũng nghĩ là nên làm như vậy.
Ở lại nơi này lâu hơn nữa chỉ khiến anh ta càng thêm tổn thương mà thôi.
“Hồ tổng, vậy tôi đi về trước.”
Chờ sau khi mang mèo về xong, trong lòng Trương Thiết Ngưu vẫn cảm thấy bất công.
Không sai sau khi về nhà thì Nemesis đại nhân liền tạo phản, ngày thường thích cá khô nhỏ giờ đây đã trở thành chuyện quá khứ.
Nó liên tục kêu và cào lung tung vào áo của Trương Thiết Ngưu.
Trương Thiết Ngưu chỉ cảm thấy đau đầu.
“Đừng gọi nữa, mày là một con mèo rừng còn người ta là công chúa được nuôi dưỡng ở thành phố, đừng nghĩ đến mấy điều đó!”
Anh ta nhớ lại cách bình thường Nemesis đại nhân đối xử với mình như thế nào, thậm chí còn nói xấu thêm vài câu: “Nemesis mày nghĩ cùng đừng nghĩ đến việc cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Khi anh ta nói điều này thì nó không kêu nữa.
Nhưng mọi chuyện không kết thúc dễ dàng như vậy
Sau một tuần Nemesis đại nhân đã thay đổi tính tình, không nhắm vào mấy con chuột tội nghiệp nữa.
Trương Thiết Ngưu đã nhận được mấy món quà có chút ghê suốt một tuần này, mỗi ngày vào buổi sáng khi mở cửa ra đúng giờ đều có thể nhìn thấy xác của cóc ghẻ.
“Tên nhóc này còn ghi hận nữa chứ.”
Sau khi Hòa Trân Trân biết chuyện này thì cô đã cười rất lâu.
“Nemesis đại nhân khá thú vị đấy, nếu trong tương lai có cần mèo diễn xuất trong mấy bộ phim điện ảnh thì có thể cho Nemesis đại nhân thử một lần.”
Trần Khai cũng có ấn tượng về con mèo này.
Hắn cười với Hồ Trân Trân nói: “Con mèo này quả thật rất thông minh.”
Nói xong câu đó, hắn mới đem máy tính bảng trên tay cho Hồ Trân Trân xem.
“Bà chủ quả bóng ma đã lên hot search rồi, giám đốc Lý đã khen ngợi ngài rất nhiều trong buổi phỏng vấn, bà chủ có muốn xem không?”
Lúc trước khi Hồ Trân Trân nói chuyện với người quản lý, thì đối phương cũng đã bày tỏ ý nghĩ này rồi.