Tiên nữ đáp: “Đúng vậy, tôi có thể thực hiện được tất cả nguyện vọng.”
“Nguyện vọng của tôi chính là có ba điều ước!”
Đối với việc được một tấc lại muốn thêm một thước này các bậc phụ huynh rất quen thuộc, ngay cả Hồ Trân Trân cũng đoán được diễn biến cốt truyện phía sau.
Tiên nữ đã đáp ứng rồi.
Điều ước đầu tiên của Giang Thầm là muốn một núi vàng, điều ước thứ hai là muốn tuổi thọ lên đến một ngàn năm.
Tiên nữ đều đáp ứng tất cả rồi.
Đến điều ước thứ ba cậu tạm thời giữ lại để dùng nó thay đổi số lượng điều ước.
Thợ săn do Giang Thầm thủ vai đắc ý đứng trước núi vàng mà không ngờ tai hoạ liền ập đến.
Một ngọn núi vàng to lớn như thế trực tiếp sụp đổ rồi rơi xuống đầu cậu.
Người thợ săn có ngàn năm tuổi thọ và một núi vàng lại bị núi vàng giết chết.
Sau khi cậu chết tiên nữ lại xuất hiện nhìn thi thể trên đất mà lắc đầu.
“Lòng tham, đều phải trả giá rất đắt.”
Đối với học sinh tiểu học mà nói đây là một vở kịch rất ưu tú rồi.
Sau khi vở kịch hạ màn, Hồ Trân Trân cất điện thoại đi và vỗ tay nhiều đến mức bàn tay đỏ bừng.
Với sự dẫn đầu của cô những phụ huynh khác cũng không tiếc mà dành một tràng pháo tay thật lớn.
Đặc biệt là phụ huynh của những bạn học tham gia vở kịch này, hận không thể đứng lên vỗ tay.
Hiệu quả thành công như vậy, đối với những học sinh tiểu học mà nói đây đã là một sự khích lệ rất lớn rồi.
Hồ Trân Trân ngồi ở đằng trước, thấy rõ được nụ cười tươi của một cô bé diễn vai cây nấm.
Nụ cười như vậy cũng xuất hiện trên gương mặt của con trai cô.
Hồ Trân Trân nhìn qua một chút rồi vẫy tay với Tiểu Thầm, trong lòng cảm thấy rất vui mừng cho cậu.
Ngay cả vở kịch nhỏ ở trường thì cùng là một cơ hội để mở ra tương lai đối với bọn nhỏ.
Trong mười năm nữa chắc chắn những đứa trẻ ở đây đều trở thành những nhân vật ưu tú trong lĩnh vực mà chúng yêu thích.
Lễ kỷ niệm thành lập trường diễn ra rất thuận lợi.
Lúc Hồ Trân Trân dẫn Giang Thầm về nhà, cậu nắm tay cô còn vui vẻ hơn trước nữa ấy chứ.
“Mẹ ơi, hôm nay con diễn tốt chứ?”
“Đương nhiên tốt rồi.” Hồ Trân Trân xoa mặt cậu: “Về sau Tiểu Thầm nhà chúng ta nhất định sẽ trở thành một ảnh đế!”
Giang Thầm còn nhỏ rất nhiều người cho rằng cậu có thiên phú trong việc diễn xuất, nhưng trước đây không có ai khen cậu như vậy cả.
Ảnh đế, đây là một cụm từ quá xa lạ đối với cậu.
Cậu chỉ là một đứa trẻ tràn đầy hứng thú với diễn xuất mà thôi, lúc trước cậu còn chưa nghĩ đến việc nếu mình đi trên con đường đó sẽ đạt được những thành tựu gì.
Lời của Hồ Trân Trân nói đã mở ra cho cậu một cánh cửa mới.
“Mẹ ơi, mẹ cảm thấy con có thể trở thành ảnh đế sao?”
Lúc Giang Thầm hỏi mẹ thì cậu cũng đang suy nghĩ trong đầu.
Sau này cậu sẽ diễn xuất sao? Liệu cậu sẽ diễn phim nào? Sẽ trở thành người như thế nào?
Giang Thầm càng nghĩ càng cảm thấy mình muốn làm diễn viên.
Cho dù là chú Lộ Dã, hay là những đạo diễn khác ở trong Ảnh Thị Giang Hồ, đều mang đến cho Giang Thầm một cảm giác rất tốt.