Cậu thích không khí ở đoàn làm phim cũng như thích cảm giác khi diễn xuất.
Nếu Giang Thầm được phép tưởng tượng về cuộc sống sau này của mình, thì cậu càng muốn biến đam mê diễn xuất này của mình thành nghề nghiệp tương lai của cậu.
“Nếu như sau này Tiểu Thầm trở thành một diễn viên, thì mẹ cảm thấy Tiểu Thầm sẽ trở thành ảnh đế đấy!”
Lời nói của Hồ Trân Trân cũng rất nghiêm túc.
Đồng thời Giang Thầm cũng lắng nghe rất nghiêm túc, trong thời gian ngắn ngủi cậu cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Đối với học sinh tiểu học mà nói việc lo nghĩ đến nghề nghiệp tương lai vẫn còn quá sớm.
Đây là lần đầu tiên Giang Thầm ý thức được cảm giác này.
Về tương lai phải trở thành một người như thế nào.
“Mẹ ơi, con muốn trở thành một diễn viên.”
Giang Thầm kéo tay Hồ Trân Trân nhanh chóng nói ra những lời này.
Hồ Trân Trân không ngờ cậu chỉ mới ở độ tuổi này thôi mà đã nghiêm túc nói về vấn đề này rồi.
“Tiểu Thầm đã nghĩ kỹ rồi sao?”
Giang Thầm gật đầu: “Con muốn trở thành một diễn viên thật thành công, để mọi người đều nhận ra con, mẹ ơi con rất thích diễn xuất và cả diễn kịch nữa.”
Hồ Trân Trân cũng ngồi xổm xuống, kéo tay Giang Thầm trịnh trọng cho cậu một lời hứa.
“Vậy được, nếu Tiểu Thầm có ước mơ gì thì cứ mạnh dạn tiến về phía trước đi, mẹ sẽ luôn ở đây làm hậu thuẫn cho con.”
“Dạ!”
Trên mặt của Giang Thầm hiện lên một nụ cười rạng rỡ, đây là lần đầu tiên cậu xác định rõ tương lai của mình như vậy.
“Mẹ ơi, con sẽ cố gắng hết sức!”
“Nhưng trước khi trở thành một diễn viên ưu tú, thì Tiểu Thầm phải trở thành một nhân tài xuất sắc đã, nếu học tập quá kém, sau này khi đọc kịch bản sẽ không hiểu đâu.”
Giang Thầm nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra nên gương mặt có chút nhăn lại.
“Mẹ cứ yên tâm con nhất định sẽ học tập thật tốt!”
Cậu nhớ lại bản tin giải trí mình xem lúc trước, trên đó có mấy anh trai nói sai thành ngữ nên bị mọi người trêu chọc.
“Con tuyệt đối sẽ không làm mẹ mất mặt đâu!”
Giang Thầm vỗ cái ngực nhỏ nhắn của mình, trịnh trọng bảo đảm chuyện này với cô.
“Chờ sau này khi trở thành diễn viên, con nhất định sẽ trở thành diễn viên tuyệt nhất, tuyệt đối sẽ không làm liên luỵ đến mẹ để mẹ bị mắng đâu!”
Lời nói này vừa làm Hồ Trân Trân cảm thấy tự hào nhưng cũng có chút buồn cười.
Nhưng cô cũng không nói gì làm ảnh hưởng đến tâm trạng tích cực của cậu đâu.
“Được nha, trong tương lai Tiểu Thầm nhà chúng ta sẽ trở thành đại minh tinh người người nhà nhà đều yêu thích.”
Hai mẹ con trò chuyện rất nhiều.
Hồ Trân Trân chưa từng nghĩ đến sẽ cùng Giang Thầm nói về vấn đề tương lai ở độ tuổi này, nhưng thật ra nếu nói về vấn đề này thì cũng là một cơ hội tốt.
Và nhờ đó nó đã làm Hồ Trân Trân thay đổi suy nghĩ ban đầu.
Nếu Giang Thầm đã thích diễn xuất và muốn diễn xuất nhiều như vậy thì cô cũng không cần thiết phải ngăn cản, nếu có thể thì mỗi khi có kỳ nghỉ đông hay kỳ nghỉ hè cho cậu đến đoàn phim lấy thêm kinh nghiệm cũng được.