Vì thế nên Hồ Trân Trân đã đặc biệt chuẩn bị bù nhìn.
Sau khi thể hiện những động tác cơ bản, thì những vị đại sư sẽ tấn công bù nhìn.
Rơm rạ lại là thứ rất dễ rụng, nên sẽ dễ dàng nhìn thấy trạng thái của hình nộm hơn.
Đại sư Hầu Lượng vừa ra tay, dùng một quyền đấm vào trên cánh tay của bù nhìn, những cọng rơm đang vững chắc ở trên hình nộm đã rơi xuống, nên ngay lập tức đã làm cho người xem Ồ lên trong kinh ngạc
Chỉ mới có ba phút biểu diễn ngắn ngủi thôi, mà đại sư đã thi triển hơn trăm quyền.
Hồ Trân Trân và Hướng Vi đang ở cự ly gần đã bị sốc đến mức hoa cả mắt.
Nên cũng chẳng cần nói đến những người đang xem phát sóng trực tiếp.
[Vừa rồi sao ông ấy làm được những điều này vậy? Thật sự không phải là một kỹ năng nào đặc biệt sao?]
[Lực đạo mạnh thật đấy, chỉ dùng một quyền, một quyền thôi đấy mà bù nhìn đã tan tành hết rồi.]
[Không phải là tôi khoác lác đâu, đại sư Hầu Lượng dù có cho tôi một quyền đi chăng nữa, thì vẻ mặt tôi vẫn bất biến như cũ, đương nhiên lúc xe cứu thương tới, các anh em phải nhớ rõ đến cứu giúp tôi đấy!]
Tuy nhiên buổi phát sóng trực tiếp này chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Theo một góc độ khác mà nói cú sốc này chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Sau khi Hồ Trân Trân và Hướng Vi nhìn cũng không thấy được nửa điểm không chuyên nghiệp nào, liền cho vị đại sư tiếp theo lên sân khấu.
Đây là một đại sư sử dụng kiếm giỏi, họ Triệu.
Sức tấn công khi dùng vũ khí sẽ mạnh hơn nên các đại sư dùng giấy thiếc làm kiếm giả một cách đơn giản, không có quá nhiều lực công kích.
Độ cứng của cây đao này lớn hơn cây đao được làm bằng bìa cứng một chút.
Nhưng ở trên tay của đại sư Triệu nó trông giống như một cây đao thật sự vậy.
Kỹ năng di chuyển của ông ấy cũng rất nhanh, khi đao đầu tiên được tung ra, Hồ Trân Trân còn chưa nhìn được nó cắt như thế nào thì rơm đã bay ra tứ tung rồi
“Wow!”
Ngoài âm thanh của đao chém vào không khí ra thì chỉ còn lại tiếng kinh ngạc của mọi người xung quanh.
Động tác thoăn thoắt liên tục cùng với sự kinh ngạc của khán giả đã tạo thành một bản giao hưởng đầy náo nhiệt, sau khi đại sư Triệu biểu diễn xong thì mỉm cười ông ấy cảm thấy rất vui vẻ.
“Cảm ơn mọi người vì đã thích phần trình diễn này.”
Khác với đại sư Hầu Lượng, ông ấy nói nhiều hơn mấy câu rồi đi xuống.
Cuối cùng khán giả cũng bình tĩnh lại khi nghe ông ấy nói chuyện.
[Không phải đấy chứ, sao một đại sư dùng kiếm nhanh như vậy lại có thể có một gương mặt hiền từ như thế?]
[Đây có phải là Angry Eye King Kong trong truyền thuyết không?]
[Đột nhiên tôi có cảm giác mình không thể tuỳ tiện nhìn một cụ ông đang mỉm cười hì hì ngồi dưới gốc cây chơi cờ một cách bình thường nữa rồi.]
Buổi phát sóng trực tiếp này thành công hơn Hồ Trân Trân nghĩ.
Ở giữa buổi phát sóng trực tiếp, cuối cùng Trần Khai cũng thấy được nó đang dần trở nên nổi tiếng hơn ở nước ngoài, nên vội vàng lại gần Hồ Trân Trân để thông báo chuyện này.
Chuyện này có chút ngoài dự đoán nên tạm thời bọn họ chỉ có thể chọn một người phiên dịch trong số những nhân viên công tác ở đây mà thôi.