Mê Tông Chi Quốc

Chương 128



Lòng hầm đất trong trạm thông tin có mùi tanh của đất ẩm thấp, nó lấn át hoàn toàn các mùi khác. Tư Mã Khôi chưa thể phân biệt mùi phoóc môn có bay lẫn trong không khí hay không? Nhưng gương mặt của thi thể kia vẫn còn khá hoàn chỉnh, nó không giống với khuôn mặt Lão Xà mà anh vừa nhìn thấy qua khe cửa sổ lúc trước, có lẽ tử thi đó chính là người gác rừng xấu số.



Mọi người soi đèn pin, trông thấy thảm cảnh của người gác rừng, ai nấy đều bất giác nhíu mày, chốt cài bên trong cánh cửa sổ vẫn đóng chặt, cũng không còn lối ra nào khác, chính bởi vậy mới dẫn đến cái chết của người gác rừng, còn thứ đã gặm xác tử thi, có lẽ hãy còn lẩn trốn trong hầm đất.



Cao Tư Dương cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, bên mình lại không có vũ khí, cô liền lấy khẩu súng săn mà Nhị Học Sinh mang từ lâm trường đến, định xuống hầm đất xem xét tình hình. Tư Mã Khôi sợ cô lỡ xảy ra chuyện, liền ra hiệu bảo Thắng Hương Lân và Hải ngọng ở lại chỗ cũ tiếp ứng, còn mình đội mũ Pith Helmet, bật đèn quặng trên đầu bám theo cô.



Cao Tư Dương thấy Tư Mã Khôi đi sau, thì cảm thấy vững dạ hơn nhiều. Hai người lần lượt kiểm tra khắp nơi trong hầm đất dưới ánh sáng của đèn pin và đèn quặng. Tư Mã Khôi phát hiện dấu răng lưu trên thi thể người gác rừng rất lớn, không giống như bị chuột bọ gặm nhấm, mà giống như bị con vượn có thân hình rất to vừa cắn vừa rứt.




Lòng anh chợt dấy lên một dự cảm không lành: “Nghe nói, cương thi thành tinh trong núi sâu không chỉ hút não tủy, ăn nội tạng của con người, mà còn có thể tàng hình, xuất hiện bất thình lình ở khắp nơi. Lẽ nào, cái xác Lão Xà đã nhập thổ từ bao năm nay... giờ lại đội mồ sống dậy?” Tư Mã Khôi cảm thấy gã hái thuốc tên Lão Xà đã chết kia, lúc còn sống nhất định có rất nhiều bí mật che giấu mọi người, nói không chừng, hắn đúng là âm hồn không thể siêu thoát, biến thành cương thi chuyên lảng vảng khắp nơi vào ban đêm cũng nên.



Vả lại, nếu căn cứ vào mọi dấu vết để lại hiện trường, thì lúc này hắn vẫn chưa rời khỏi gian nhà gỗ. Có điều, nghĩa địa ở gần lâm trường cơ mà, sao hắn lại xuất hiện ở ngọn núi chính Đại Thần Nông Giá cô tịch bóng người này? Tư Mã Khôi nhớ lại lúc nghe Nhị Học Sinh kể chuyện, Lão Xà đó bị người ta nghi ngờ có liên hệ với tổ chức đặc vụ, thường nghe trộm đài địch vào đêm khuya, lại còn lén lút lẻn đến đào bới gì đó ở gần khu vực trạm thông tin, như thể muốn tìm kiếm thứ gì đó.



Trạm thông tin chẳng qua chỉ là gian nhà gỗ có người gác rừng trực, ngoại trừ cái máy bộ đàm bị hỏng và tòa tháp canh cao hơn bốn chục mét ra, thì còn có thứ gì đặc biệt khác? Cho dù gã có muốn đào mồ quật mả, trộm bảo vật thì cũng không nên ra tay ở đỉnh núi cao hơn hai ngàn mét so với mặt nước biển này chứ.



Lúc này, Cao Tư Dương đang lục soát ở rìa hầm đất, cô phát hiện thấy có một cái giành(1) buộc dây thừng, bên trong đựng đầy đất, đẩy cái giành sang một bên, chỗ chân tường lộ ra một cửa động hơi dốc xuống dưới, bên trong tối thui, trông có vẻ sâu hút. Cô ngạc nhiên nói với Tư Mã Khôi: “Anh xem này, phía dưới có địa đạo!”.



[1] Giành: đồ đựng đan khít bằng tre nứa, đáy phẳng, thành cao. Tư Mã Khôi đi tới xem, phát hiện không khí trong động không lưu thông, liền đứng dậy bảo Hải ngọng thả đèn quặng xuống, sau đó cúi lưng, luồn người chui xuống. Địa huyệt này vừa chật chội lại vừa khúc khuỷu, độ sâu thẳng đứng ước chừng chưa tới mười mét, điểm tận cùng bị đào là một hố đất, khắp nơi còn vương vãi rất nhiều đất vụn cùng một cái xẻng sắt cán ngắn, dường như chủ nhân của nó vẫn chưa đào đến đích.



Địa huyệt chỉ đến đó, vì không khí không lưu thông, nên ánh sáng đèn quặng trở nên xanh lè và leo lét. Tư Mã Khôi lục soát tứ phía một lượt, nhưng không phát hiện thấy gì. Anh và Cao Tư Dương liền quyết định rút lui khỏi địa đạo, trèo lên chỗ hầm đất, rồi kể lại tường tận mọi chuyện cho những người còn lại cùng nghe: “Xem tình hình thì có lẽ ai đó muốn đào bới vật gì trong hầm đất, cũng bởi vậy nên người gác rừng mới bị sát hại, cái giành kia chính là công cụ vận chuyển đất”.



Cao Tư Dương thấy Nhị Học Sinh vẫn chưa sửa máy điện đàm xong, cô sốt ruột hỏi: “Hay là bọn đặc vụ địch tiến hành hoạt động phá hoại? Nhưng trạm thông tin nằm ở sườn bắc ngọn núi chính của Đại Thần Nông Giá, xung quanh hoang vắng, um tùm rừng rậm, không hiểu ở đây chôn thứ gì chứ? Không hiểu kẻ đào địa huyệt kia trốn ở đâu được nhỉ?” Tư Mã Khôi nói: “Điều kì lạ chính là điểm này, ngoại trừ mấy người chúng ta ra, tôi cảm thấy trong trạm thông tin và dưới hầm đất, vẫn còn có thêm hơi thở của người khác nữa.



Lúc mới phát hiện ra địa huyệt, tôi từng hoài nghi, tên giặc đất âm mưu quật mả tìm bảo vật, nhưng đỉnh núi cao cách mặt biển xa thế này thì có lẽ không tồn tại mộ cổ, có muốn từ đây đào sâu vào tận lòng núi thì sức người không thể làm nổi, nếu động huyệt sâu quá, trước tiên sẽ không giải quyết được vấn đề cung cấp dưỡng khí, ngoài ra tôi đã quan sát kỹ lớp đất ở bề mặt địa đạo, tất cả là đất tự nhiên, chưa hề bị đào bới bao giờ”.




Thắng Hương Lân nghe Tư Mã Khôi nói xong, cô lấy sổ vẽ hình đỉnh núi, đại diện cho ngọn núi chính của Đại Thần Nông Giá, trên đỉnh núi là tháp canh, sườn bắc là trạm thông tin. Bên dưới trạm thông tin cô còn vẽ hai nét đứt với góc độ hẹp, rồi giải thích: “Kết cấu địa chất trong đỉnh núi chủ yếu là tầng đá nham thạch, ở giữa tầng nham thạch nhất định tồn tại dải đứt gãy.



Trong hầm đất dưới trạm thông tin toàn là đất, còn có thể đào một địa huyệt sâu mấy chục mét, điều đó chứng tỏ chỗ này vừa vặn giáp ranh với tầng nham thạch, sâu nhất cũng không thể quá trăm mét, nếu đào tiếp xuống dưới sẽ là nham thạch rắn chắc. Giả dụ khu vực tiếp giáp tầng nham thạch tồn tại một vật thể nào đó, thì có lẽ nó cách điểm tận cùng của địa đạo cũng không xa lắm đâu, bởi vậy hắn ta mới đào một cái hố lớn ở dưới đó”.



Cao Tư Dương thấy hội Tư Mã Khôi đều lập luận rất xác đáng và hiệu quả, lòng thầm nghĩ: may mà gặp được đội khảo cổ đi tìm hóa thạch, bằng không chỉ dựa vào ba người tổ thông tin, gặp phải tình huống này thì thật không biết xử lý thế nào. Xem ra máy điện đàm ở trạm thông tin tạm thời không thể sửa được, còn ngồi đợi lâm trường cắt cử viện binh đến, thì chí ít cũng mất hai ngày, mà thời gian càng kéo dài thì càng dễ đêm dài lắm mộng.



Cô ngẫm nghĩ giây lát, rồi quyết định nhờ đội khảo cổ tiếp tục trợ giúp, đào địa huyệt thông đêm, thăm dò bí mật dưới trạm thông tin, đồng thời nghĩ cách lùng tìm tông tích của kẻ địch. Đây là lần đầu tiên Nhị Học Sinh và cậu dân binh Hổ Tử gặp phải tình huống này, trong lòng hai người không tránh khỏi cảm giác hồi hộp và phấn khích, thấy sắp có cơ hội lập công đến nơi, họ liền lẩm bẩm mấy câu: “Hạ quyết tâm, không sợ hi sinh…” Tư Mã Khôi cảm thấy chuyện này rất có khả năng liên quan đến Nấm mồ xanh, nên đương nhiên anh không thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng anh cũng hiểu rõ: nhóm Cao Tư Dương rất thiếu kinh nghiệm tiếp ứng và chuẩn bị tư tưởng cần thiết, bởi vậy anh buộc lòng phải nói trước với bọn họ: “Bất kể cuối cùng tìm thấy cái gì trong địa huyệt, thì tôi chắc chắn nó là thứ vô cùng nguy hiểm và đáng sợ, vì thế mọi người phải lên dây cót tinh thần gấp đôi bình thường, nếu không chỉ cần lơ là một chút sẽ xảy ra chuyện lớn đấy”.



Cậu dân binh Hổ Tử đinh ninh Tư Mã Khôi là trùm sò của đội khảo cổ, nên cậu ta khăng khăng không chịu tin lời anh, lại còn vặn vẹo: “Cái động này vẫn chưa đào tới đáy, anh cũng chẳng phải thần thánh gì, sao biết trong đó nhất định có thứ nguy hiểm?” Tư Mã Khôi nói: “Dân binh quê mùa nhà cậu chẳng hiểu gì về khoa học cả, thời đại nào rồi mà còn thần với chả thánh.



Tôi bảo có nguy hiểm thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm, vì đó là định luật Murphy”. Cậu dân binh Hổ Tử tức giận phừng phừng nói: “Có khùng mới tin lời anh, chẳng lẽ mớ thùng phuy cũng là khoa học sao?” Nhị Học Sinh giải thích với cậu ta: “Không phải mớ thùng phuy, mà là Murphy, đó là một định luật về sự hỗn độn, cơ bản được chia làm ba phần.



Quỹ đạo phát triển và vận hành của sự vật là đa nguyên hóa, tồn tại vô số loại tính khả năng, bất kể anh có tiên liệu mọi việc chu đáo đến mức nào, nhưng đến khi nó xảy ra thì luôn xuất hiện những tình huống bất ngờ ngoài dự tính, điều này gọi là kế hoạch không theo kịp sự biến hóa, đó là câu tóm tắt hay nhất về định luật thứ nhất.



Định luật thứ hai là “sợ cái gì, sẽ xảy ra cái đó”, anh càng không mong muốn nó xảy ra thì xác suất nó sẽ xảy ra càng cao. Tôi lấy ví dụ thế này, có lát bánh mì, một mặt phết bơ, nhưng lại bất cẩn lỡ tay làm nó rơi xuống tấm thảm đắt tiền, kì thực xác suất mặt phết bơ hay không phết bơ sẽ rơi xuống đất là tương đương nhau, nhưng trên thực tế, bất kể lát bánh mỳ rơi bao nhiêu lần, thì mặt phết bơ toàn bị úp xuống đất, bởi vì sự việc luôn luôn phát triển theo chiều hướng mà chúng ta không mong đợi nhất, đây cũng chính là nguyên lý Murphy – trọng lực số mệnh.




Ngoài ra còn có định luật thứ ba….” Cậu dân binh Hổ Tử nhíu hai đầu mày, ngắt lời hỏi: “Chỉ bọn Nga ngố mới ăn bánh mỳ phết bơ và thịt bò xào giá đỗ, chẳng lẽ anh cũng từng ăn rồi à?” Nhị Học Sinh sợ nói lỡ miệng, liền ngượng ngùng lắc đầu: “Tôi đã ăn bao giờ đâu, vừa rồi chỉ là lấy ví dụ cho cậu dễ hiểu thôi mà…” Khi nãy, Tư Mã Khôi chỉ định đem mấy lời đao to búa lớn ra át thế, nhắc nhở mọi người không nên ôm hi vọng hão huyền, phải làm tốt công tác chuẩn bị để ứng phó với tình huống xấu nhất, nhưng nếu để anh giải thích thế nào là định luật Murphy thì có lẽ anh cũng không thể giải thích tỉ mỉ đến thế, chẳng ngờ Nhị Học Sinh cũng được đấy chứ, đúng là không uổng công chúi mũi đọc sách suốt ngày.



Cao Tư Dương nghe xong thì căn dặn Hổ Tử: “Tư Mã Khôi nói đúng đấy, em phải nghe lời anh ấy”. Cậu dân binh Hổ Tử vẫn ương ngạnh: “Chị là chị em, em chỉ nghe lời mình chị thôi”. Cao Tư Dương mắng: “Nói lung tung! Chẳng lẽ lời của Trung ương Đảng và Mao chủ tịch em cũng định không nghe nữa sao?” Tư Mã Khôi thầm nghĩ: “Ranh con! Mới tí tuổi đầu mà cũng bày đặt tán gái cơ đấy! Thằng nhãi ranh này tính tình ngang như cành bứa(2) , hành sự lại lỗ mãng liều lĩnh, sớm muộn gì cũng tai họa giáng đầu thôi.



Dù sao những gì cần nói thì mình đều nói cả rồi; nói là việc của mình, còn nghe hay không là việc của cậu ta, cậu ta tự đi mà lo liệu lấy.” [2] Cây bứa: một loại cây to cùng họ với măng cụt, cành mọc xoè ngang, quả màu vàng, quanh hạt có cùi ngọt ăn được. Hải ngọng châm chọc: “Này, người anh em Hổ Tử! Cậu chỉ nghe mỗi lời chị gái thôi à? Thế có định nghe lời anh rể không đấy?” Cậu dân binh Hổ Tử đỏ tía tai mặt mũi, chỉ hận không thể nhào vô vật nhau với Hải ngọng một trận.



Thắng Hương Lân thấy vậy liền nhắc nhở mọi người còn phải đào địa huyệt. Hiện giờ, hai hội đang cùng chung một con thuyền, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt dưa hành mắm muối mà đấu khẩu với nhau nữa. Lúc ấy đã hơn mười giờ khuya, mọi người ăn chút lót dạ, rồi xuống hầm đất bọc thi thể người gác rừng lại, tạm thời đặt trên tấm ván, sau đó Hải ngọng đội đèn quặng chui xuống đào hố.



Tư Mã Khôi tận dụng chiếc giành còn lại để đựng đất, đẩy về địa đạo, rồi ba người Thắng Hương Lân, Cao Tư Dương và Nhị Học Sinh dùng dây thừng kéo lên, cuối cùng cậu dân binh Hổ Tử đứng ngoài trạm thông tin phụ trách xúc đất. Vì người đông nên dưỡng khí tiêu hao rất nhanh, cả hội lại không chuẩn bị thiết bị cung cấp dưỡng khí, nên đào một lúc lại phải trèo lên trên để thở.



Thế nhưng dây chuyền lao động vẫn tiến triển rất nhanh, nên chưa đầy hai tiếng sau, cái hố ở tận cùng địa huyệt đã được nới rộng mấy mét vuông, tiếp tục đào xuống sâu hơn đã là tầng nham thạch, xẻng sắt không thể đào được nữa. Tư Mã Khôi thầm nghĩ: “Sao chưa tìm thấy thứ gì mà đã tới tầng nham thạch vậy nhỉ?” Anh lấy tay sờ tầng đá lộ ra bên dưới lớp đất.



Ngoại trừ cảm giác kiên cố và lành lạnh ra, thì anh còn có cảm giác kết cấu của nó đều tăm tắp, không giống được hình thành do tự nhiên, lần ngang bên mép, ngón tay anh chạm phải mấy cây đinh sắt. Tư Mã Khôi và Hải ngọng càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc, hai người xem xét tỉ mỉ cả nửa tiếng đồng hồ dưới ánh đèn cácbua, trong đầu liên tiếp hiện ra mấy dấu hỏi lớn, vật ở tận cùng địa huyệt thật ngoài sức tưởng tượng, xem ra định luật thứ nhất của Murphy đã phát huy tác dụng.


Bình Luận (0)
Comment