Một con dị chủng có bộ dạng gớm ghiếc, không rõ chủng loại, đang phi nhanh về phía bạn.
Thế thì tôi hỏi bạn, cảm giác của bạn là gì?
Shelby nói rằng ông muốn rút súng.
Con dị chủng toàn thân trắng đến khó chịu, nhưng khuôn mặt lại cháy sém kia, lướt qua một loạt thị vệ, tiến đến trước mặt Viện trưởng Viện nghiên cứu Đế quốc, mặc kệ bao nhiêu đao, thương, kiếm, kích đang hướng về phía nó. Khuôn mặt với những vết nứt dọc mấp máy, lại quỷ dị phát ra một âm thanh giống với tiếng người: “Xin lỗi.”
“…” Dị chủng biết nói tiếng người, lại còn là cổ trung ngữ, điều này kinh hãi và kh*ng b* đến mức khiến Shelby nhất thời không thốt nên lời.
Con dị chủng dị thường này, xoay đầu nhìn đám đông. Rõ ràng là một khuôn mặt không có ngũ quan, nhưng loài người lại có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình đang bị nó nhìn chằm chằm.
Người Delphi đã trải qua trăm trận chiến sẽ không bị dị chủng dọa sợ, nhưng cái cảm giác bị một thứ phi nhân loại nhìn chăm chú này vẫn khiến mồ hôi lạnh làm ướt sũng lưng áo.
Và đúng lúc này, một tiếng mèo kêu phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Tiểu Logic, em đã xin lỗi chưa?”
Trong khoảnh khắc, con dị chủng đáng sợ kia giống như bị cắt đứt một cơ chế nào đó, lẩm bẩm một tiếng thấp, ngoan ngoãn quay người, như một con chó bị gọi tên, cúi thấp đầu về phía nơi phát ra âm thanh.
Lê Ngạo dựng cái đuôi to lộc cộc đuổi theo. Hình dạng mèo của cậu thực sự không lớn, chưa kể đến đôi chân chỉ dài khoảng năm centimet và sau khi tinh thần lực bị áp chế, trọng lượng của cậu cũng chỉ vừa đủ 5kg. Nhưng chính một chú mèo nhỏ xíu như vậy, không cần làm bất cứ hành động mạnh mẽ nào, chỉ cần một câu nói, đã có thể khiến dị chủng ngoan ngoãn phục tùng.
Khác với tiếng người vừa phát ra, Tiểu Logic “hít hít” vài tiếng đáp lại mèo nhỏ.
“Còn phải làm việc nữa.” Lê Ngạo nghiêm túc nói: “Chỉ xin lỗi thôi là không có tác dụng đâu, phải giúp làm việc mới được!”
Lê Ngạo lải nhải giáo dục dị chủng, Shelby đột nhiên lên tiếng ngắt lời: “Điện hạ, vì sao ngài lại gọi nó là Tiểu Logic?”
Không trách Shelby tò mò, trên thực tế, tất cả mọi người ở đây đều khá tò mò. Bởi vì cái tên này, thực sự không phù hợp với phong cách đặt tên của mèo nhỏ. Cậu là một chú mèo không có nhiều kiến thức, hai cái tên Huân và Ngân Dực đã gần như tiêu tốn hết toàn bộ “văn hóa” của cậu.
Những cái tên sau này, như Đường Lang Quái, Ngưu Ngưu, Lam Lam và Hoa Mỹ Mỹ, thực sự không hay cho lắm, nhưng lại rất phù hợp với trình độ văn hóa của cậu bé này. Nhưng Tiểu Logic này thì không, rõ ràng nó không phù hợp với trình độ hiện tại của cậu!
Lê Ngạo thu lại sự lải nhải, ngồi xổm xuống, cái đuôi to quét trên mặt đất, nghiêm trang nói: “Bởi vì em ấy lớn lên trắng trắng, nhưng mặt lại đen đen.”
Điều này có liên quan gì đến Logic? Shelby không có Logic, không thể hiểu.
“Có một loại mèo ấy.” Chú mèo chân ngắn khoa tay múa chân với mọi người; “Toàn thân trắng trắng, nhưng mặt đen đen, gọi là mèo Logic.”
“…” Loài người ngu ngốc nghẹn họng nhìn trân trối, suy nghĩ nửa ngày, mới tra ra trong nhận thức của mình đó là một loại mèo nguyên thủy đã sớm tuyệt chủng: “Mèo Xiêm… La?”
Đúng thế không? Mèo con cũng ngây ngốc, dù sao cậu chỉ nhớ: “Mèo Logic.”
Thần linh ơi, mèo Logic.(*)
Biểu cảm của Shelby vặn vẹo, nhưng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tròn xoe, lông xù đáng yêu đó, ông lại không thể phản bác, quyết đoán gật đầu: “Cái tên ngài đặt hay thật.”
Mèo dũng mãnh tự hào, b* ng*c trắng muốt lập tức ưỡn lên: “Ông Shelby, Tiểu Logic đã xin lỗi rồi, ông muốn nó giúp ông làm việc không?”
“Có thể sao?” Shelby lại cười một tiếng.
“Đương nhiên là có thể!” Lê Ngạo gật gật đầu, sau đó quay người nói thầm với Tiểu Logic nửa ngày. Không biết mèo con đã nói gì với nó, trên mặt con dị chủng rõ ràng xuất hiện sự vui vẻ, nó vội vàng gật đầu không ngừng đáp lại, sau đó lại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Shelby, như thể đang chờ nhiệm vụ của ông.
Đây là lần đầu tiên, loài người lại có thể nói chuyện với một con dị chủng: “Mang thiết bị về phi thuyền.”
Thiết bị kiểm tra nặng hàng trăm cân, đối với loài người cần hai đến ba người cùng nhau mới có thể khiêng đi, nhưng con dị chủng kia chỉ cần vươn hai cái chân trước, nhẹ nhàng ôm lấy.
Các giác hút trên chân trước bám chặt vào bề mặt ngoài, nó thế mà có thể dựa vào sự chỉ dẫn của con người, chính xác tìm được vị trí cần vận chuyển.
“Không thể tin được.” Không chỉ Shelby cảm thấy như vậy, bất kỳ ai trong số những người có mặt đều sẽ cảm thấy như vậy.
Dưới ánh mặt trời lặn, thân ảnh đáng sợ kia không còn đơn thuần là đáng sợ nữa. Nó không còn chỉ là một con dã thú chém giết theo d*c v*ng, mà là đã bị tròng lên một cái xiềng xích nào đó.
Loài người cảm thấy như vậy, nhưng mèo con thì không. Cậu không hề xem dị chủng như những thứ có thể nuôi dưỡng, giữa họ có một sự giao dịch. Chúng giúp cậu làm việc, cậu cho chúng tinh thần lực, đây là một sự trao đổi bình đẳng, giống như một đồng tiền vậy.
“Một đồng tiền.” Ryan nói.
Mèo con vừa từ Ai Ai Ngang Ngang về, vừa đáp xuống đất đã được nhét vào lòng một hộp điểm tâm.
Ryan có chút th* d*c, hai tay áo xắn lên đến khuỷu tay. Bên má trắng nõn của anh còn dính một chút bột mì, trông có vẻ lúng túng: “Cái này, chỉ cần một đồng thôi.”
Lê Ngạo nhìn hộp điểm tâm trong lòng, lại nhìn Ryan, ngây ngẩn lấy một đồng tiền từ trong túi nhỏ đưa cho anh.
Một đồng tiền này, chính là đồng tiền Ryan đã đưa cho cậu trước đó, giờ lại được trả lại.
Sư tử nhỏ trong hình người vẫn mảnh khảnh. Anh đã bận rộn cả một buổi chiều, thất bại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng nướng được một hộp điểm tâm có thể gọi là tạm được.
“Em nếm thử xem có ngon không.”
Ăn ngay bây giờ à? Mèo con có chút do dự, sắp đến giờ ăn cơm rồi. Dù là bà nội hay người máy, họ đều nói không được ăn vặt trước bữa ăn… Nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Ryan, chú mèo vẫn mở hộp, lấy một miếng điểm tâm nhỏ nhét vào miệng.
“Ngon lắm nha.” Miệng nhỏ đầy vụn bánh quy, Lê Ngạo ăn một miếng, thuận tay đưa cho Huân một miếng.
Ryan nghe thấy cậu nói ngon, hàng lông mày thon dài đã cong lên, nhưng nhìn thấy món đồ mình vất vả làm lại vào miệng con quái vật nhỏ, anh lại mím chặt khóe miệng.
Huân nheo mắt, yếu ớt dán vào người mèo nhỏ, giọng nói ngọt ngào: “Lê Ngạo.”
“Muốn ăn nữa hả?” Mèo con lại đưa cho hắn một miếng nữa, sau đó như một người lớn, buộc chặt hộp lại: “Không được ăn nữa, còn lại để sau bữa ăn rồi ăn.”
Con quái vật nhỏ ngậm miếng bánh quy kia, không nuốt xuống mà cứ dán lấy mèo nhỏ để khoe khoang.
Sắc mặt của Ryan không tốt, điều này khiến mèo con thấy vậy, có chút nghi ngờ mở miệng hỏi: “Một đồng không đủ sao?” Rõ ràng là chính anh nói chỉ cần một đồng thôi mà?
Sống 16 năm cũng không thắng nổi “thánh thể tranh sủng” bẩm sinh của người ta. Ryan nhìn chú mèo nhỏ, môi đóng mở rất nhiều lần cũng không nói được lời nào, chỉ sau nửa ngày mới lắc đầu, khẽ đáp lại một câu: “Không phải.”
Không phải thì thôi, mèo nhỏ vẫy vẫy tay và tạm biệt anh. Ryan đứng tại chỗ, im lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của họ. Mãi đến khi lớn lên, anh mới biết được cái cảm giác bị kìm nén trong lòng mình là gì.
Thằng nhóc “trà xanh” vô liêm sỉ!
Đây là đánh giá chân thực của chiến thần bảo vệ em trai nhất Đế quốc sau này.
Và “trà xanh” nhỏ màu đen Huân, vui vẻ được mèo nhỏ kéo chân, đi được một đoạn lại quay đầu liếc nhìn Ryan đang siết chặt tay, nhìn họ chằm chằm. Hắn còn đưa miếng bánh quy đang ngậm trong miệng lại gần mặt chú mèo.
Lê Ngạo cũng không chê cún nhỏ của mình, há miệng cắn lấy một nửa, theo động tác mà nhom nhom ăn.
Huân nuốt nửa còn lại, có chút đắc ý quay đầu lại liếc Ryan một cái.
Tuy thể chất yếu, nhưng lại luôn được Rayna bồi dưỡng như một người thừa kế, Ryan với trình độ giáo dưỡng rất cao, suýt nữa thì rút kiếm đâm tới.
Thế nhưng, anh cuối cùng cũng mang gánh nặng quá lớn, bỏ lỡ cơ hội, chỉ có thể trơ mắt nhìn mèo con đáng yêu bị con quái vật nhỏ bắt cóc.
Cái bộ dạng của Huân có thể hiệu quả với Ryan, nhưng đối với Isilis, nó hoàn toàn không có tác dụng.
Hoàng đế tóc vàng ôm mèo con, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc đến con quái vật nhỏ kia, hỏi mèo con hôm nay đã làm gì.
Lê Ngạo hai chân giẫm lên đùi người đàn ông, hai tay đặt trên ngực y, lẩm bẩm kể lại những gì đã làm trong ngày, từ trượt tuyết cho đến Tiểu Logic.
“Ừ, đúng là nên như vậy, không thể bạo lực gia đình.” Isilis véo tai mèo: “Con dạy rất tốt.”
Được ba ba khen, cậu mèo con gần như muốn đứng lên mà vặn mông, cái mặt hồng mao dẫm dẫm nũng nịu trên ngực người đàn ông. Cái dáng vẻ dính người và mềm mại ấy khiến đôi mắt của con quái vật nhỏ cũng đỏ lên.
Huân không thể giải thích được khó chịu này là gì, nhưng hắn thật sự thấy rất phiền. Hắn bay đến bên cạnh họ, duỗi bàn chân chọc chọc vai Isilis.
Isilis ấn đầu mèo con vào lòng mình, trở tay tát bay hòn than nhỏ, đứng dậy nói: “Rio, con có thể giúp ta một chút được không?”
Mèo con ngẩng đầu, trong cổ họng vẫn còn tiếng ngáy, hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
Rất nhanh, cậu sẽ biết, đó là giúp làm sạch vết ô nhiễm của Tán Ân.
Trong tinh tế, kỹ thuật nuôi cấy cơ quan đã rất thành thục. Chỉ cần có điều kiện cấy ghép phù hợp, đứt tay hay đứt chân không còn là vấn đề.
Mèo con vẫy vẫy hai bàn chân, như một chú ong mật cần cù. Vừa cào cào chỗ này, vừa cào cào chỗ kia, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nghiêm túc.
“Chú Ân ơi.” Cậu xoa dịu cho hắn, rồi ngẩng đầu hỏi Tán Ân đang đau đến mồ hôi đầm đìa: “Chỗ này có gì vậy ạ?”
Tán Ân bị đau đến suýt ngất, cố gắng nén đau, nở một nụ cười tái nhợt: “Bảo bối, có thể lấy ra không?”
Lê Ngạo thấy hắn thật sự rất đau đớn, không nói gì nữa, vểnh mông lên, ra sức cào, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để chú không còn đau nữa.
Hai bàn chân nhỏ rất nhanh đã làm sạch đến một mảnh đồ vật đang được giấu trong làn sương đen. Lê Ngạo bế món đồ đó lên, nhón chân đưa cho Isilis đang đứng bên cạnh.
Isilis nhận lấy phiến đá, nghiêng người khẽ hôn lên đầu chú mèo một cái.
Chỉ một cái chạm đơn giản như vậy, cũng có thể khiến cậu bé miệng cười toe toét, cái đuôi lớn hơn cả thân mình dựng thẳng lên, giống như một cái cột điện vậy.
Mặt mang đầy vẻ hạnh phúc, hai bàn chân nhỏ nắm chặt, giơ nắm đấm nhỏ, phấn khích quay lại bên cạnh Tán Ân: “Chú ơi con tiếp tục cào nha!”
Tán Ân nhìn cậu mèo con đáng yêu đang bò qua bò lại trên người mình, trong lòng hạnh phúc nhưng cơ thể lại đau đớn. Nói chung, hai chú cháu vẫn rất ấm áp, nhưng đến bên kia, vẻ mặt của vị quân y trưởng Cố Luân lại rất nghiêm trọng.
“Đúng thật là lời tiên tri của Ariya.” Cố Luân đeo kính, giơ dụng cụ cẩn thận lau sạch phiến đá: “Là tiếng Delphi nguyên thủy.”
Ngôn ngữ mà người Delphi hiện đang sử dụng, chủ yếu là tiếng Delphi đã được đơn giản hóa và cổ trung ngữ. Đối với tiếng Delphi nguyên thủy ban đầu, ngay cả Cố Luân cũng xem mà mơ hồ.
May mắn thay, họ đã sớm tìm được các học giả liên quan ở bên cạnh. Một nữ học giả tóc bạc phơ cầm kính lúp, dịch lại nội dung trên phiến đá cho quân chủ.
"Ta, Ariya Leganes, để lại ba lời tiên tri cho con dân của ta. Thứ nhất. máy móc sẽ có ý thức riêng. Thứ hai, sự cân bằng của vũ trụ sẽ bị phá vỡ."
Lời tiên tri thứ nhất đã sớm được kiểm chứng nên không cần bàn luận quá nhiều. Tuy nhiên, trong những lời tiên tri truyền miệng về sau, lời thứ hai lại không được giải thích chi tiết, nhưng ở đây thì có.
"Kẻ gây ô nhiễm sẽ phá vỡ trật tự do pháp tắc tạo ra, ánh sáng của các vì sao sẽ bị nuốt chửng, vùi lấp hy vọng của vạn vật."
Hốc mắt Isilis rất sâu, đôi đồng tử vàng vốn đã sắc bén, giờ cau mày lại càng toát ra vẻ cực kỳ sắc sảo: "Kẻ gây ô nhiễm?"
Phản ứng đầu tiên của những người có mặt là kẻ gây ô nhiễm chỉ dị loại. Nhưng vị nữ học giả kia lại run rẩy khi cầm kính lúp, như thể đã nhìn thấy thứ gì đó. "Ta không thể nhìn rõ hắn là ai, điều đó vượt quá khả năng của những người tiên tri. Nhưng ta biết, kẻ gây ô nhiễm sinh ra từ loài người."
"Loài người?" Mọi người xôn xao, đồng loạt kinh hãi và bất an nhìn về phía quân chủ.
Isilis chỉ khẽ nâng tay, uy áp tỏa ra khiến họ như được trấn an, dần lấy lại bình tĩnh. Vị nữ học giả cũng trấn tĩnh lại, tiếp tục đọc: "Các con dân của ta, đừng vì thế mà sợ hãi. Loài người tuyệt đối sẽ không vì vậy mà sụp đổ. Các pháp tắc sẽ ban cho Leganes một đứa trẻ vượt xa lẽ thường."
"Linh hồn vĩ đại nhất là mẫu thân tinh thần của cậu ấy, loài người mạnh mẽ nhất là phụ thân máu thịt của cậu ấy và ác long vực sâu sẽ là bạn lữ đồng hành của cậu ấy.”
"Cậu ấy đã vượt qua giới hạn của người nguyên thủy và người tái sinh, đến từ trong hư vô và cuối cùng sẽ thay đổi mọi thứ nhờ vào chính cậu ấy."
"Cậu ấy sẽ dẫn dắt Delphi tiến tới vinh quang đích thực."
"Lê Ngạo kéo xong rồi ạ!" Mèo con không biết đã đứng trước mặt mọi người từ lúc nào, lồng ngực nhỏ ưỡn lên đầy tự hào: "Trên người chú Ân đã không còn một sợi len nào hết!"
Mèo dũng mãnh đã kiểm tra kỹ lưỡng, đảm bảo không một sợi len nào thoát khỏi móng vuốt của mình.
Vị nữ học giả đọc lời tiên tri, đầu ngón tay dừng lại ở dòng cuối cùng, ánh mắt ngưng lại trên người chú mèo nhỏ.
Vào lúc này, không một ai không tin chắc chắn rằng, cậu chính là hy vọng mà các pháp tắc đã ban cho Delphi, thậm chí là toàn nhân loại.
Thế nhưng, cậu còn quá nhỏ.
Họ làm sao có thể ti tiện đến mức, đặt hy vọng vào một chú mèo nhỏ như thế? Hơn hai mươi năm trước, đã có một chú sư tử nhỏ gánh vác tương lai của đế quốc trên đôi vai non nớt. Hơn hai mươi năm sau, lẽ nào lịch sử lại phải lặp lại sao?
Chú mèo ấy quá bé, dù có nhón chân cũng không thể với tới nơi cao. Cậu chạy nhanh thì sẽ vấp ngã, nhưng không khóc cũng không mè nheo. Cậu sẽ tự mình đứng dậy, phủi bụi trên người rồi tiếp tục chạy.
Không, họ sẽ không để một đứa trẻ phải chịu đựng áp lực như vậy nữa.
"Điện hạ thật giỏi." Vị nữ học giả đọc lời tiên tri ngồi dậy, bỏ kính lúp vào túi, rồi lấy ra một viên kẹo bóc vỏ đưa đến bên miệng Lê Ngạo: "Sao mèo con của chúng ta lại giỏi thế này cơ chứ?"
Đôi mắt xanh biếc ngập nước, Lê Ngạo vô thức nhón chân dậm dậm, có chút thèm ăn: "Cơ bảo một ngày chỉ được ăn năm viên thôi."
Cậu hôm nay đã ăn vụng hai cái kẹo hình chân mèo, còn ăn một miếng bánh ngọt lúc trước nữa.
"Một viên thôi mà, chúng ta lén lút ăn nhé." Vị lão giả tóc bạc mỉm cười: "Không nói cho cậu ấy đâu."
Mèo con quay đầu nhìn Isilis, gương mặt nhỏ lộ rõ sự kiềm chế và khát khao.
"Ăn đi." Người đàn ông có d*c v*ng ăn uống nhạt nhẽo và tuổi thơ ngắn ngủi, khẽ chạm ngón tay vào mũi mèo nhỏ của mình: "Ăn xong phải đánh răng thật kỹ đấy."
Ngân Dực, người đến đón nhóc con đã hiểu ra ngay!
Bọn người này chỉ biết chiều hư mèo chân ngắn này một cách vô điều kiện!
Người máy lạnh lùng lôi ra từ đống giấy gói kẹo một cái kẹo hình chân mèo. Rồi dắt cậu mèo với cái bụng dán sát đất vì ăn quá nhiều đường, bước đi.
Đám người đồng loạt ngước nhìn trời, bỗng dưng cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.
"Cơ..." Đứng thẳng bằng hai chân, mèo nhỏ với cái bụng tròn vo không nhìn thấy chân mình: "Tớ... tớ cảm thấy tớ muốn nôn..."
Ngân Dực hừ lạnh: "Đừng nôn. Ta xem cậu còn có thể ăn thêm mấy viên nữa."
"Vậy... vậy một viên nữa thôi ạ." Mèo không thật sự hiểu lời nói mỉa mai, mèo còn lẩm bẩm: "Chắc là còn nhét vừa một viên nữa."
"..." Một chuỗi mã số không nói nên lời hiện lên trong chương trình của Ngân Dực, hoàn toàn cạn lời.
Ăn cả bụng kẹo, Lê Ngạo nằm mơ cũng thấy những điều tốt đẹp. Nhưng khi thức dậy đánh răng, mọi thứ lại không còn đẹp nữa.
Mèo con hoảng sợ nhìn chiếc răng cửa của mình trong gương, thử dùng móng tay chọc chọc, rồi ngay lập tức giật mình kêu lên: "Cơ! Cơ!"
Người máy vừa dọn dẹp ổ mèo xong bước vào phòng tắm: "Làm sao?"
Lê Ngạo nhe răng: "Răng... răng lung lay..."
Răng không lung lay, là cậu lung lay.
Ngân Dực cười lạnh: "Còn ăn kẹo nữa không?"
Không được an ủi từ người máy có ý chí sắt đá, mèo nhỏ bĩu môi nhảy xuống bệ rửa mặt. Khi đi ngang qua người máy, cậu giẫm mạnh lên chân nó, rồi chột dạ chạy bốn chân thật nhanh.
"Ba ba.” Lê Ngạo vừa kêu meo meo vừa chạy, chui vào cửa nhỏ và tiếp tục kêu: "Oa oaaa răng lung lay rồi!"
Isilis dường như vừa thức dậy, ngồi ở mép giường. Chiếc áo ngủ lụa hơi xộc xệch, đôi đồng tử vàng khẽ cụp xuống mang theo một chút lười nhác.
"Lại đây." Y vẫy tay về phía mèo con.
Lê Ngạo dùng cả tay và chân, móng vuốt nhỏ móc vào vạt áo ngủ, rồi cố sức trèo lên người y.
Chiếc áo ngủ vốn rộng, bị cậu cào và kéo như thế, chất liệu lụa từ từ trượt xuống khỏi vai. Bờ vai ấm áp, rắn chắc cùng đường cong cơ bắp tuyệt đẹp, mềm mại dần hiện ra dưới ánh nắng sớm mai xuyên vào phòng.
Ánh sáng chạy dọc theo chiếc cổ thon dài xuống dưới, phác họa ra đường nét cân đối và săn chắc trên ngực y. Những đường gân tinh tế lờ mờ hiện ra, rắn chắc nhưng không quá khoa trương.
Đáng tiếc, trước cảnh đẹp và thân thể hoàn hảo như thế, mèo con chẳng biết thưởng thức. Cậu đặt hai móng vuốt lên cơ ngực của y, há miệng hoảng loạn.
Isilis bóp gáy chú mèo, ngón tay khẽ chạm vào chiếc răng sữa đang lung lay. Đôi mắt Lê Ngạo ngập nước, dường như đang chờ y nói điều gì đó.
"Có đau không?"
Mèo nhỏ bĩu môi, cuối cùng không nhịn được nữa, gật gật đầu và rên khẽ một tiếng: "Đau."
"Bị viêm rồi, đừng sợ. Chúng ta đi tìm ông xem nhé."
Thẩm Xác bưng chén trà vào cửa, nghe thấy những lời này thì sững sờ trong giây lát.
Đừng sợ...
Thẩm Xác chưa bao giờ nghe thấy những lời an ủi như thế từ miệng quân chủ. Ngay cả tối qua khi đối mặt với Tán Ân vừa được khâu vết thương xong, Isilis cũng chỉ lạnh nhạt nói: "Mau chóng hồi phục để huấn luyện."
Nhưng với chú mèo bị sâu răng, y lại lo lắng rằng cậu sẽ sợ bác sĩ, thậm chí không nói là đi khám bác sĩ, mà lại nói là đi tìm ông?
Vị thị vệ mắt tím thu lại cảm xúc, vừa định ngẩng đầu nói quân chủ dùng bữa sáng trước, thì thấy y ăn mặc không chỉnh tề. Gương mặt trắng nõn của hắn lập tức ửng đỏ, hắn quỳ một gối xuống, cúi đầu, khẽ nói: "Bệ hạ, mời dùng bữa sáng trước."
Isilis một tay ôm mông mèo, không bận tâm có người ngoài ở đó hay không, cởi áo ngủ ra rồi tr*n tr**ng đi vào phòng thay đồ: "Để trên bàn đi. Tìm một bác sĩ lớn tuổi hơn đến đây."
Mắt cá chân màu vàng nhạt lướt qua tầm mắt đang cúi xuống của Thẩm Xác. Tai hắn đỏ bừng, hắn khẽ đáp: "Vâng."
Mèo nhỏ lại có một chiếc răng sữa sắp rụng, đang uống thuốc để chờ hạ nhiệt.
Và thời gian chờ đợi ấy, thật khó khăn biết bao.
Chú mèo tội nghiệp với lợi sưng tấy giống như bị ong đốt, gặp ai cũng mang vẻ mặt ủ rũ.
Brenna, người vừa nướng xong những chiếc bánh kem nhỏ buổi sáng, nụ cười trên mặt cô cứng lại: "Điện hạ...? "
Trời ơi, điện hạ của cô làm sao thế này? Không thể ăn kẹo nữa sao? Ôi, khuôn mặt nhỏ sưng tròn mũm mĩm này, thật khiến nữ thị vệ đau lòng.
Lê Ngạo ủ rũ, kéo cái đuôi to, cõng chiếc cặp sách nhỏ, bị người máy kéo ra ngoài cửa.
Mùa hè đã hết và trường mẫu giáo Ngọc Lan Hoa của Đế quốc đã chào đón mùa tựu trường trong tiếng kêu "răng lung lay" của chú mèo nhỏ.
"Đến đây." Vị quân chủ bận rộn vẫn dành ra một chút thời gian, y cúi xuống: "Ba ba đưa con đi học."
Mèo con vốn đang ủ rũ thì ngây người ra, ngước lên nhìn bóng dáng tuấn tú vô song kia.
Người máy buông tay đang kéo cậu ra, rồi dùng tay đẩy mông cậu về phía trước một chút.
Lê Ngạo lảo đảo đi hai bước, một giây, hai giây, Isilis vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Cậu bĩu môi, không còn cảm thấy đau răng nữa, lao đầu vào lòng ba ba.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Ryan: Con cún trà xanh không biết xấu hổ!
Huân: Cần mặt mũi thì có vợ không? Có thể từ nhỏ bầu bạn với vợ lớn lên không?
Yếu đuối - Áp sát chú mèo nhỏ Lê Ngạo.
Chúc mừng! Chúc mừng! Mèo mạnh mẽ cuối cùng cũng được đi học! Tiêu diệt nạn mù chữ! Làm lại cuộc đời thôi!
Chú thích: (*)
逻辑 (luó jí) = Logic
暹罗 (xiān luó) = Xiêm La
Mình đã đi học rồi nên ít thời gian hơn, nên mình có thể không theo kịp tiến độ 1 tháng nay nữa (mỗi ngày 2 chương và mình cũng sắp hết chương nháp rồi). Nên mình đưa ra 2 cách đăng, mấy bạn chọn dùm mình nhé, mình chỉ chốt trong ngày 9/9 thôi. Nếu không bạn nào chọn thì mình sẽ tự chọn nhé.
1. Mỗi ngày 1 chương
2. Vài ngày mình sẽ up 1 lần và số chương tính tổng trên số ngày mình nghỉ
Mình cảm ơn.