Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 62

Nhìn lại lịch sử Delphi, chưa bao giờ có một trường mẫu giáo nào theo đúng nghĩa khách quan của loài người, mà chỉ có trường quân sự.

Trẻ con bốn, năm tuổi đã có thể giương đao múa kiếm. Bảy, tám tuổi đã thuần thục nắm vững các chiến thuật phức tạp. Bọn họ sinh ra đã là chiến binh.

Thế nên khi cha mẹ nói với Delpa rằng cậu bé và em trai sẽ cùng đi học mẫu giáo, chú nhóc năm tuổi này không hề vui chút nào.

"Con và Node tất nhiên phải đi học ở trường quân sự cho trẻ nhỏ." Delpa nắm chặt tay, đứng trên một chiếc ghế nhỏ và kéo đứa em trai còn đang cười ngây ngô của mình lại: "Cái trường mẫu giáo vớ vẩn gì chứ? Đấy không phải là nơi một chiến binh nên đến!"

Mẹ Delpa đang dọn nhà, không quay đầu lại mà nói: "Mèo con điện hạ cũng đi học ở trường mẫu giáo Ngọc Lan Hoa đấy."

Delpa đang đầy vẻ không phục bỗng khựng lại tại chỗ, như thể bị đóng băng. Một tiếng "rắc" vang lên trong đầu, xóa sạch toàn bộ chương trình cũ.

Cậu bé đờ đẫn hai giây, rồi lập tức ngoan ngoãn nhảy khỏi ghế, cẩn thận dùng tay áo lau sạch nơi vừa dẫm lên. Sau đó, cậu bé bước nhanh đến trước mặt mẹ, hai mắt sáng rực hỏi: "Mẹ ơi! Khi nào khai giảng? Ngày mai? Hay là hôm nay? Có thể đi ngay bây giờ không ạ?"

Ở tuổi này, trẻ con thay đổi thái độ cực nhanh, khiến người lớn không khỏi ngạc nhiên.

Thủy vực của Delphi rộng lớn, còn diện tích đất liền thì tương đối tập trung. Toàn bộ thành phố lấy lâu đài làm trung tâm, tỏa ra ngoài theo đường bờ biển uốn lượn, tạo thành một hình tròn hoàn chỉnh.

Và trường mẫu giáo Ngọc Lan Hoa được xây dựng ở ven biển phía ngoài cùng.

Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt biển rộng lớn, sóng nước lấp lánh như kim cương. Hải âu vỗ đôi cánh trắng, phát ra tiếng kêu trong trẻo.

Bên trong chiếc xe vững chãi, Lê Ngạo đặt hai móng vuốt lên mép cửa sổ, đôi chân treo lơ lửng, cậu dán chặt vào cửa sổ, nhìn chằm chằm những con hải âu đang lượn vòng ngoài kia, miệng vô thức phát ra âm thanh "nga nga nga".

Huân lần đầu tiên nghe thấy tiếng động này của mèo nhỏ, đôi mắt đỏ tươi chớp chớp, rồi cũng học theo "nga nga nga" không ngừng.

Hai chú nhóc cứ thế "phát tín hiệu" cho những chú chim nhỏ bên ngoài. Thẩm Xác cong mắt nhìn một lúc, rồi cúi người xuống hầu hạ quân chủ.

Isilis thoải mái ngồi dựa, đôi chân thon dài tao nhã bắt chéo, đôi giày da cao cấp màu đen tuyền toát lên vẻ lạnh lùng, trầm ổn. Y vốn đang cụp mi xem tài liệu, nhưng khi nhận ra động tĩnh của mèo con, y khẽ nâng tầm mắt, sau đó lấy một vật có thể kê chân đặt ở dưới đôi chân đang treo lơ lửng của cậu.

Thẩm Xác rất ít khi thấy quân chủ mặc bộ vest ba mảnh như thế này. Trước đây, y hầu như lúc nào cũng khoác lên mình bộ quân phục.

Giờ đây, bộ vest được cắt may tinh xảo ấy càng làm cho khí chất sắc bén của y trở nên nội liễm và khắc chế. Đường vai áo phẳng phiu phác họa bờ vai rộng lớn, không có một chi tiết trang trí thừa thãi nào, nhưng chính sự lạnh lùng ấy lại càng khiến người ta không thể rời mắt.

Hoàng đế thì không thể nhìn thẳng, Thẩm Xác hạ thấp tầm mắt, hai tay dâng trà cho y: "Bệ hạ, đây là trà cúc thanh nhiệt."

Isilis không nhận ngay mà đợi cho đến khi đã ôm mèo nhỏ vào lòng. Y nhận chén trà, đưa đến bên miệng cậu: "Há miệng."

Chú mèo con có răng nanh vẫn sưng tấy ngây người một lúc, theo bản năng dùng hai móng vuốt ôm lấy cổ tay người đàn ông mà uống nước. Dáng vẻ uống nước của cậu chẳng khác nào một "thợ lội" chính hiệu, lưỡi cuộn một cái thì hớp được một ngụm, nhưng trong ly lại b*n r* hai vũng, làm ướt một mảng tay áo của Isilis.

Người đàn ông lại như không hề hay biết, cổ tay vẫn giữ vững, không chút thiếu kiên nhẫn nào, mãi cho đến khi mèo con không uống nữa mới đặt cậu trở lại chỗ cũ: "Nhóc con đã uống thuốc chưa?"

Lời này hiển nhiên là hỏi người giám hộ của Lê Ngạo.

Ngày đầu tiên chú mèo chân ngắn đi học, Ngân Dực cũng thay một thân thể mới. Đó là một người máy vú em cao hơn một mét, với cái đầu vuông vức và cánh tay máy rất dài. Đây là món quà mà mèo nhỏ đã tìm được trong đống quà tặng.

Người máy đáp: "Đã uống rồi."

"Công việc nếu thích thì làm, không thích thì thôi." Isilis đưa tài liệu cho Ngân Dực: "Ngươi đã là công dân của Delphi, ngươi có quyền lựa chọn."

Người máy nhận lấy đồ, đó rõ ràng là thư tiến cử và quyết định bổ nhiệm do chính tay đế vương viết. Trước đó, nó đã tìm được một công việc ở cục an ninh mạng của đế quốc. Tuy những người ở đó không kỳ thị nó, nhưng nó xét cho cùng không phải con người, nên đã bị cô lập.

Nhưng có tài liệu này, mọi chuyện sẽ trở nên khác.

"Cảm ơn..." Ngân Dực nói.

Nó biết người trước mắt mạnh mẽ, cũng hiểu rõ sự lạnh nhạt của người này. Lý do duy nhất khiến y rủ lòng thương với nó chỉ có chú mèo chân ngắn kia. Bởi vì nó được mèo nhỏ thuần hóa, nên y cũng chấp nhận nó.

Ban đầu, Lê Ngạo có một chút miễn cưỡng khi đi học.

Bởi vì ở tuổi thơ đã qua, cậu từng thấy bà nội vất vả vì chuyện này.

Cậu không hiểu xã hội loài người, chỉ nhớ bà nội luôn ra khỏi nhà từ sớm, tối về với đôi chân mỏi mệt, trên tay là những chiếc túi giấy nhàu nát và phiếu định mức, nhưng trên mặt bà luôn nở nụ cười hiền hậu. Cậu không hiểu việc đưa một đứa trẻ không phải cháu ruột mình đi học lại khó khăn đến mức nào, cũng không hiểu những khoản chi ấy là gánh nặng ra sao đối với một người già.

Lê Ngạo không muốn đi học. Khi cậu nói như vậy với bà nội, bà sẽ chạm vào đầu Lê Ngạo, giọng nói pha chút đùa giỡn trách yêu: "Ối, nhóc con không đi học, ở nhà xem TV thôi à?"

"Chào mừng các bạn nhỏ ~" Lối vào trường mẫu giáo Ngọc Lan Hoa có một màn hình thực tế ảo rất lớn, trên đó đang chiếu một bộ phim hoạt hình hoạt náo.

"A..." Lê Ngạo đang miên man trong hồi ức giật mình trở lại, hai móng vuốt nhỏ lập tức bám chặt lấy ống quần Isilis: "Là Đông Hi Hi?!"

Như thể nghe thấy lời cậu nói, chú mèo nhỏ màu cam trắng trên màn hình vẫy móng vuốt, cất giọng ồm ồm chào Lê Ngạo: "Chào buổi sáng, Lê Ngạo. Hôm nay cũng phải học thật giỏi nhé!"

Cả người Lê Ngạo như hóa đá, đôi mắt tròn xoe mở lớn. Một giây sau, mèo con  mới phản ứng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Isilis, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc, vui sướng và không dám tin.

"Cậu, cậu ấy nhận ra con?! Đông Hi Hi nói chuyện với con?! Thật sự nói chuyện với con ạ?"

"Tất nhiên là tớ nhận ra cậu rồi!" Chú mèo nhỏ màu cam trắng trên màn hình chống nạnh, ưỡn bụng đầy vẻ tự hào: "Cậu là người thừa kế của mèo dũng mãnh mà! Chúng ta sẽ cùng nhau học tập, cùng nhau trưởng thành, rồi cùng nhau đánh bại quái vật!"

Lê Ngạo nghe đến mắt sáng rực, cái đuôi to phe phẩy. Cậu run rẩy hóp bụng đứng thẳng, hai móng vuốt nhỏ cứ chống nạnh rồi lại buông, không biết nên đặt ở đâu cho phải, hoàn toàn là dáng vẻ bối rối của một fan nhỏ gặp được thần tượng.

Isilis đứng một bên khẽ cong môi. Y đã cho người tìm kiếm rất lâu nhưng không thể tìm thấy nhân vật hoạt hình tên Đông Hi Hi này trong vũ trụ. Y đành phải yêu cầu công ty sản xuất hoạt hình dựa theo lời miêu tả của mèo con để phục dựng lại nhân vật này.

Nhìn vẻ mặt vui sướng của cậu, chắc chắn mức độ phục dựng không tồi.

"Vào đi thôi, buổi chiều tan học ta lại đến đón con."

Lê Ngạo rời mắt khỏi thần tượng, ngẩng đầu nhìn người cha của mình. Đôi mắt vàng và mắt xanh đối diện, trong mắt mèo nhỏ rõ ràng có một tầng nước. Cậu cúi đầu đột nhiên chạy đến ôm lấy chân người đàn ông vùi mặt vào.

Isilis không ôm cậu lại, cứ đứng lặng yên như thế. Một lúc sau, y mới nói: "Đi đi, đừng sợ. Chúng ta sẽ tìm được bà nội."

"Vâng..." Lê Ngạo hít hít mũi, xoay người kéo Huân vẫn luôn túc trực bên cạnh, để thầy cô giáo dẫn vào trường mẫu giáo.

Xung quanh xì xào bàn tán, tất cả các vị phụ huynh đều lấy danh nghĩa đưa con đi học, nhưng thực chất là lén lút rình xem quân chủ.

Cho đến khi vị đế vương tóc vàng xoay người lên xe, khí chất theo đó mà đi xa, những người dân Delphi nín thở ngưng thần mới đỏ mặt lục tục bước vào trường mẫu giáo.

Khi đã hoàn hồn từ tâm trạng kích động khi được thấy quân chủ, họ lập tức thay đổi thân phận, túm chặt lấy đứa con nhỏ của mình bắt đầu ân cần dạy bảo: "Nghe đây! Phải hầu hạ tiểu bệ hạ thật tốt. Điện hạ nói đông các con không được đi tây, nói lạnh các con phải tìm chăn cho cậu ấy, nói nóng các con phải đi đánh sập cái hành tinh chết tiệt kia xuống cho cậu ấy!"

"Đứa nào dám ức h**p cậu ấy? Nếu con không đánh trả, thì cũng đừng về nhà!"

"Nếu có thể ngồi chung bàn ăn với tiểu điện hạ... không không, ngồi cùng một dãy thôi! Vị trí trong gia phả nhà mình sẽ được dịch lên ba hàng!"

Cô giáo run rẩy nhìn những "đại diện" của "gia tộc l**m mèo" này, nặn ra một nụ cười: "Các vị phụ huynh, không được giáo dục các bé như vậy đâu ạ. Bất kể thân phận, địa vị thế nào, mọi người đều là những người bạn nhỏ bình đẳng, không được đối xử đặc biệt."

Thật đáng sợ, đây là người Delphi sao...

Delphi không có trường mẫu giáo, đương nhiên cũng không có giáo viên mầm non. Những giáo viên mới được tuyển vào đây đều là những ứng cử viên được lựa chọn kỹ lưỡng từ khắp vũ trụ.

"Hả?" Các vị phụ huynh nhìn cô giáo trẻ măng kia với vẻ nghi ngờ, lập tức có chút khó chịu.

Cái gì mà bình đẳng? Cái gì mà đối xử đặc biệt? Đó là tiểu bệ hạ của đế quốc đấy! Cô đang nói cái gì vớ vẩn trên mảnh đất Delphi này vậy?!

"Đừng nghe lời mấy cô giáo này." Phụ huynh sẽ không làm khó giáo viên, nhưng sẽ đánh con mình: "Ta nói cho con biết, nếu dám để tiểu điện hạ không vui, về nhà ta sẽ cho con ăn đòn đấy!"

"Ba cứ yên tâm đi ạ!" Khuôn mặt nhỏ của cậu bé nghiêm túc, ưỡn ngực chào theo kiểu quân đội, giọng nói vừa giòn vừa vang: "Con nhất định sẽ bảo vệ Rio điện hạ thật tốt! Mèo nhỏ muốn đi đâu con sẽ cho cậu ấy cưỡi trên lưng, không để cậu ấy dính một chút bụi bẩn nào trên đất!"

Bên cạnh, một vị phụ huynh khác cảm động đến thiếu chút nữa thì lập tức lập cái đền thờ cho đứa trẻ nhà người ta, vội vã tát vào mông con mình một cái: “Con có nghe thấy không?! Phải học người ta cách bảo vệ!”

Vị giáo viên ngoại quốc kia vô thức nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy vẻ điên cuồng của những người Delphi này thật sự… rất không ổn.

Còn Lê Ngạo, đối tượng được bảo vệ trọng điểm, giờ phút này đang ngồi nghiêm túc trên chiếc ghế nhỏ của mình.

Huân ngồi ngay cạnh cậu, hai chiếc ghế nhỏ kê sát vào nhau, trở thành bạn cùng bàn ngay từ ngày đầu tiên nhập học.

“Chào các bạn nhỏ.” Một cô giáo tóc ngắn, dáng người nhỏ nhắn ngồi xổm giữa đám trẻ, mỉm cười giới thiệu bản thân: “Cô là giáo viên chủ nhiệm của các con, mọi người cứ gọi cô là cô Tiểu Dương nhé.”

Đội ngũ giáo viên của trường mẫu giáo Ngọc Lan Hoa không chỉ có người ngoại quốc. Các giáo viên dạy văn hóa và tổ chức trò chơi cho các bé đều là người được thuê từ bên ngoài, trong khi những vị trí như bảo vệ và bảo mẫu đều là người Delphi.

Sau khi cô giáo Tiểu Dương giới thiệu xong, theo lẽ thường, các bạn nhỏ sẽ nhao nhao hỏi đủ thứ, nhưng… không có.

Đám trẻ Delphi dù tuổi còn nhỏ nhưng đứa nào đứa nấy đều vô cùng chững chạc, ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng phía trước.

Dương Liễu Y nhìn theo ánh mắt của chúng và điểm cuối cùng của tầm mắt ấy, quả nhiên là chú mèo nhỏ kia.

Chú mèo nhỏ Lê Ngạo với khả năng “tập trung” siêu mạnh không hề biết mình đang bị vạn người chú ý. Cậu nhóc nghiêm túc, như đang thực hiện một nhiệm vụ tối cao. Cậu nắm chặt cây bút chì, nắn nót viết tên mình trên tập vẽ.

Làm xong việc của mình, cậu còn hiểu chuyện nghiêng đầu sang nhìn Huân. Thấy Huân cũng đã viết xong tên của hắn một cách xiêu vẹo, cậu khích lệ sờ sờ đầu cún nhỏ, lúc này mới nhận ra trong lớp học yên lặng đến lạ thường.

Mèo con ngơ ngác nhìn quanh, mờ mờ nhớ lại cô giáo vừa nói gì đó. Lê Ngạo cảm thấy mình đã làm việc riêng mà không trả lời cô giáo nên có chút chột dạ. b* ng*c mèo trắng muốt hơi xẹp xuống, trong lòng chột dạ nên cậu lại r*n r*: "Chào cô chuột Tiểu Dương ạ." (*)

Ngay khoảnh khắc cậu dứt lời, cả đám trẻ cũng đồng thanh hô vang: “Chào cô chuột Tiểu Dương ạ!”

“…” Dương Liễu Y, với gần hai mươi năm kinh nghiệm làm giáo viên mầm non, bỗng dưng cảm thấy, công việc này có lẽ cô sẽ không làm được lâu.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Người lớn Delphi với Isilis: Cuồng nhiệt

Trẻ con Delphi với Lê Ngạo: Hoàn toàn cuồng nhiệt

Chú thích: (*) Giáo viên tiếng Trung là 老师 – lǎoshī, còn chuột tiếng Trung là 老鼠 – lǎoshǔ nên bé mèo đọc sai.

 Vậy thì mình chốt nhé, vài ngày mình sẽ đăng 1 lần nha

Cảm ơn mọi người

Bình Luận (0)
Comment