Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 63

Thời gian như chim vỗ cánh bay qua mùa hạ. Thoáng chốc, Lê Ngạo đã đi học được gần một tháng. 

"Hôm nay ta tan làm có việc, sẽ có người khác đến đón cậu tan học." Người máy đeo chiếc cặp lên vai cậu, rồi dặn dò: "Nếu bạn học cho cậu kẹo thì phải làm sao?" 

Chiếc răng nanh lung lay cuối cùng cũng rụng, giờ thì cậu thật sự ngoan ngoãn rồi: "Tớ hông ăn được đâu, lần sau lại rụng răng nữa." 

Một người máy vốn tuân thủ giáo dục nghiêm ngặt thấy chú mèo cứng đầu như thế mà lại nghe lời, có chút không quen, hơi khựng lại một giây rồi nói: "Một hai viên vẫn có thể ăn." 

"Thế thì tớ cũng không ăn." Mèo con nghe thấy lại không có vẻ gì là vui sướng, vẻ mặt sầu não kéo tay Huân, lững thững đi về phía trường mẫu giáo. 

"Hả?" Người máy có chút nghi hoặc, nhưng không nghĩ mèo con chân ngắn bị bắt nạt. Nó chỉ cảm thấy có gì đó không ổn, vì thế đã tìm giáo viên của Lê Ngạo để hỏi. 

Dương Liễu Y ban đầu nghĩ công việc này sẽ rất khó khăn. 

Dù sao cũng là những đứa trẻ Delphi. Theo lời đồn, mỗi người sinh ra đều hiếu chiến, tính cách cương liệt, sức chiến đấu cực cao, khi khóc có thể làm sập trần nhà, đánh nhau như những chú bê con. 

Nhưng sau một thời gian ở chung, cô nhận ra những đứa trẻ Delphi này không chỉ dễ bảo, mà còn dễ bảo đến mức quá đáng. 

Nói đúng hơn, cô chỉ cần dạy dỗ chú mèo nhỏ kia thật tốt, là cô có thể quản lý được cả đám. 

Chỉ cần mèo nhỏ nghe lời, những đứa trẻ khác giống như những người lính được cài đặt tần số sao chép, tất cả tự động tiến vào chế độ chấp hành - xếp hàng, im lặng, giơ tay phát biểu, gọn gàng như một buổi duyệt binh. 

Đây chính là hiệu ứng "đầu đàn" điển hình. 

Với kinh nghiệm nghề nghiệp phong phú, Dương Liễu Y không phải chưa từng tiếp xúc với tình huống này. Dù sao thì trong cơ cấu xã hội và giai cấp của loài người, từ mẫu giáo đến đại học, từ đội nhóm nhỏ đến tổ chức lớn, vai trò định hướng và dẫn dắt của người đứng đầu gần như hiện diện khắp mọi nơi. 

Nhưng những người dẫn đầu mà cô từng tiếp xúc đều chủ động. Họ khát khao được kiểm soát, được chú ý, thậm chí có người còn theo bản năng tranh giành quyền lực, để đạt được cảm giác tồn tại và có người theo. 

Cô chưa bao giờ tiếp xúc với một đứa trẻ như Lê Ngạo. 

Cậu không ra lệnh, không chen lấn, cũng không cố ý thu hút sự chú ý. Cậu chỉ đơn giản là ngồi yên ở đó, chuyên tâm làm việc của mình. 

Nhưng điều kỳ diệu là, những đứa trẻ khác lại cứ nhìn cậu, đợi cậu và xoay quanh cậu. 

Dương Liễu Y nhìn người máy trước mặt, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ. Cô có học thức cao, hiểu biết nhiều về lịch sử chiến tranh máy móc. Càng hiểu biết, cô càng khó mà bình tĩnh đối mặt với nó. 

“Có quá nhiều bạn nhỏ muốn đưa kẹo cho Lê Ngạo. Nếu cậu ấy không ăn viên nào thì còn tốt, nếu cậu ấy chọn ăn vài viên, những bạn nhỏ không được chọn sẽ lập tức bắt đầu đánh nhau.” 

“…” Nghe câu trả lời của cô giáo, người máy im lặng. Mèo chân ngắn này là mèo mà, sao lại giống một con hồ ly tinh gây họa cho đất nước thế nhỉ? 

Chú hồ ly tinh mèo chân ngắn đang đọc sách. 

Mặc dù đi học muộn, nhưng cậu được người máy dạy dỗ từ trước nên đã rất giỏi. Trong số những đứa trẻ coi trọng võ học hơn văn học, cậu đã là giỏi nhất rồi. 

"Hôm nay trời đẹp." Đây là mèo nhỏ răng khểnh. 

"Hôm nay trời đẹp." Đây là các bạn nhỏ nói theo giọng của cậu. 

Rõ ràng là Lê Ngạo đang tự đọc sách một mình, nhưng cậu đọc một câu thì những đứa trẻ kia cũng đọc theo. Mèo con ngơ ngác quay đầu lại nhìn mọi người, còn những bạn nhỏ vốn đang chăm chú nhìn cậu thì vội cúi đầu giả vờ như không thấy gì. 

Lê Ngạo không phát hiện ra sự bất thường, chỉ có thể quay người lại, đặt hai móng vuốt lên sách của mình, tiếp tục đọc: "Thiên nam nam." 

"Thiên nam nam." 

Vừa bước vào cửa, Dương Liễu Y suýt chút nữa đã lùi lại vì bị đám trẻ con lẫn lộn âm "l" và "n" này làm cho giật mình. 

"Các bạn nhỏ, hôm nay chúng ta sẽ chơi trò chơi nhé ~" Dương Liễu Y cười mỉm, gấp cuốn sách của mèo con lại. 

Đám người Delphi này không hiểu về giáo dục lành mạnh. Đây là trường mẫu giáo, không phải trường dự bị đại học hay tiểu học gì cả. Cần gì phải học sớm như vậy! 

Chú mèo nhỏ nhận ra các bạn nhỏ sẽ đọc theo mình, cậu không hề có ý niệm ngượng ngùng hay khó chịu, mà bỗng dưng cảm thấy có trách nhiệm, nghĩ rằng phải đọc thật hay, không thể làm cho mọi người bị "lệch". 

Khi đặc biệt chú ý đến cách phát âm, tốc độ nói của cậu tự nhiên chậm lại. Lê Ngạo nghiêm túc từng câu từng chữ: "Hôm nay, không học, ạ?" 

Dương Liễu Y là một người ngoại quốc, cô không thể lý giải được sự cuồng nhiệt ngây ngô của người Delphi đối với gia tộc hoàng thất Leganes. Nhưng gạt những điều đó sang một bên, cô vẫn cảm thấy chú nhóc này thật đáng yêu. 

Có ai có thể từ chối một chú mèo nhỏ thơm tho, mềm mại và đáng yêu như thế này chứ? Dù sao thì cô không thể. Cô cũng muốn đưa tay ra v**t v*, nhưng đây là điện hạ của Delphi, cho cô gan cô cũng không dám làm vậy. 

"Đúng rồi, hôm nay chúng ta học vận động và phát triển cảm quan nhé?" 

Đó là cái gì? Mèo dũng mãnh không hiểu, nhưng mèo dũng mãnh tôn sư trọng đạo, ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ, cô chuột Tiểu Dương." 

"Được ạ, cô chuột Tiểu Dương!" Cả lớp đồng thanh đáp lại. 

Sống lâu như thế, thành công từ người biến thành "chuột", cô giáo Tiểu Dương mỉm cười, dẫn chú "sói đầu đàn" không hề hay biết đi đến sân thể dục. 

Đám trẻ con này dễ bảo, nhưng lại khó dạy. 

Dạy thói quen sinh hoạt? Bọn nhóc còn tự giác hơn cả người lớn. 

Dạy kỹ năng giao tiếp? Trừ việc "tranh sủng", bọn nhóc đều đồng lòng như một. 

Dạy cách nhận thức? Không có gì rõ ràng hơn nhận thức của bọn nhóc. 

Cứ như vậy thì Dương Liễu Y có lẽ thực sự phải từ bỏ công việc này. May mắn thay, may mắn là trình độ nghệ thuật của đám trẻ này gần như bằng không và "sói đầu đàn" của bọn nhóc lại là một bé con rất thích nghệ thuật. 

Sau khi lắc lắc mông trên sân thể dục một lúc, nhảy nhót lung tung và đuổi theo quả bóng một hồi, Lê Ngạo mệt lử, lè lưỡi nằm rạp trên đất, cầm một cây bút sáp tùy ý vẽ vời. 

Cả đám trẻ con cũng học theo dáng vẻ của điện hạ, mỗi đứa một góc quỳ rạp trên đất, vây quanh chú mèo ở giữa, không thở gấp, không đỏ mặt, chăm chú vẽ bậy lên giấy trắng. 

"Các con hãy chia thành từng cặp, vẽ bạn của mình nhé ~" Các giáo viên sẽ chỉ dạy một vài kỹ thuật hội họa cơ bản nhưng không nhiều, chủ yếu là để trẻ con tự do phát triển. 

"Huân!" Mèo con vẽ một cục lông đen tuyền, vẻ mặt hưng phấn đưa cho cún con xem. 

"Đẹp." Huân thật sự cảm thấy rất đẹp, trông rất giống mình. 

"Tớ xem của cậu." Cậu thò đầu ra nhìn bức vẽ của Huân, thấy trên giấy của hắn là một chú mèo nhỏ cực kì sống động, đầy màu sắc, cậu ngây người. 

Mèo dũng mãnh cúi đầu nhìn bức vẽ của mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn bức vẽ của người ta. Cậu lặp lại động tác này mấy lần, lại kéo kéo móng vuốt của người ta... 

Không đúng... 

Rõ ràng là cùng chiều dài, tại sao Huân lại vẽ đẹp như vậy? Mặc dù thẩm mỹ của mèo nhỏ chưa được định hình, nhưng cậu có thể rõ ràng nhận ra hai người có trình độ khác nhau. 

Mèo dũng mãnh nghi ngờ...  

Cầm lấy bút sáp, cậu lại vẽ một người khác bị bẻ cong vặn vẹo: "Tớ còn vẽ ba ba nữa." 

Vẽ xong cậu lại đi xem. Thấy Huân lần này đã “ăn gian” vẽ một người que diêm màu vàng. Mèo con tìm lại được sự tự tin, nghiêm trang nói với Huân: “Không đúng, ba ba tóc rất dài.” 

Tiểu quái vật vốn lười vẽ Isilis, nhưng rõ ràng rất vui khi được mèo nhỏ dạy dỗ. Vì thế, hắn đương nhiên dán chặt lấy Lê Ngạo, đưa bức vẽ của mình qua như thể xin thầy giáo chữa bài tập, để cậu sửa. 

Lê Ngạo cũng không ngại phiền, cầm bút sáp, nghiêm túc thêm cánh, áo choàng và cả đôi mắt lấp lánh cho người que diêm. 

Khi Dương Liễu Y đi ngang qua, đầu tiên cô bị chú ý bởi bức tranh Huân vẽ chú mèo nhỏ. Đường nét và thần thái, ngay cả ánh sáng cũng được xử lý rất sống động, hoàn toàn không giống một bức tranh do trẻ con vẽ. 

Kết quả, khi cô nhìn sang một bên, lại thấy bức "người que diêm" kia. 

“…” Sự đối lập này, chẳng khác nào một bên là mô hình nhà mẫu xa hoa bằng bìa cứng, còn bên cạnh là một đống cột xi măng thô kệch vừa mới đổ bê tông, chưa được xây xong. 

“Cô chuột Tiểu Dương.” Lê Ngạo đưa hai bức tranh của mình cho cô: “Con vẽ xong rồi.” 

Đôi mắt xanh lấp lánh, Dương Liễu Y biết cậu đang đợi điều gì. Cô ngồi xổm xuống, khen một câu: “Lê Ngạo vẽ đẹp quá, được một bông hoa nhỏ màu đỏ nhé.” 

Cô không cần dỗ dành nhiều đứa trẻ, bởi vì những đứa trẻ kia, căn bản không cần cô dỗ. Cô chỉ cần dỗ duy nhất một đứa, những đứa trẻ khác sẽ mang vẻ mặt “vinh quang chung” cùng với cậu. 

Đây là một quốc gia kỳ diệu. Con dân của họ đối với người lãnh đạo cuồng nhiệt và trung thành đến mức gần như là tín đồ. 

Đôi khi cô rất lo lắng, không biết chú mèo nhỏ này có chịu nổi áp lực ấy hay không. Mặc dù là trường mẫu giáo, nhưng nhiều hoạt động vẫn sẽ chọn ra người đứng đầu và mèo con phần lớn thời gian đều không phải người đứng đầu. 

Ví dụ như chạy bộ. Cô không thể trông mong một chú nhóc đứng thẳng lên chưa đến 30 cm, lại đi so với một đám trẻ có thể lực siêu việt. 

Nhưng cậu rất nỗ lực. Dù có ngã, cậu cũng sẽ lập tức đứng dậy, chạy theo sau mọi người. 

Cậu cũng rất biết cách tìm phương pháp, sẽ mở cánh ra, cố gắng vỗ để tìm lực đẩy cho mình. 

Và cậu cũng chưa bao giờ cảm thấy ủ rũ hay xấu hổ vì thua cuộc. Đây là một hiện tượng vô cùng hiếm thấy và gần như không thể tồn tại. 

Cái gọi là "sói đầu đàn", cái gọi là "hiếu thắng", đều là những điều đi kèm. 

Nhưng chú mèo nhỏ này thì không. Cậu có thể bình thản chấp nhận những thiếu sót của bản thân và cũng có thể làm tốt nhất trong lĩnh vực mà mình giỏi. 

Cậu là quân chủ tương lai của đế quốc, nhưng cậu lại không giống bất cứ người lãnh đạo nào trong quá khứ. Dù cậu mới nhỏ tuổi như thế, nhưng Dương Liễu Y cũng bị sức hút cá nhân của cậu chinh phục. 

Rất lễ phép, biết chừng mực, rộng lượng và đối xử công bằng với mọi người và mọi sự sống. 

“Đúng là bị mê hoặc…” Cô nhìn bóng lưng mèo nhỏ, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Sao còn bé thế mà làm gì cũng đẹp trai vậy chứ?” 

Mèo nhỏ không biết mình đã chinh phục được trái tim cô giáo Tiểu Dương. Cậu kéo cún con tan học. 

“Không biết ai sẽ đến đón tớ nữa.” Khi ở một mình với Huân, cậu sẽ không kiểm soát lời nói, thoải mái tùy tiện nói: “Ba ba đi ra ngoài rồi, có phải Brenna đến không?” 

“Bảo bối.” Một giọng nói trầm thấp, từ tính, mang theo chút lười biếng và nụ cười vừa lộng lẫy vừa cổ điển. 

Đôi mắt mèo con lập tức sáng lên, đôi đồng tử tròn xoe phản chiếu bóng dáng người đứng ở cửa, như thể có chút không dám tin, cái đuôi to cũng cứng đờ ngay lập tức. 

Mái tóc ngắn ánh vàng lấp lánh dưới ánh sáng, đường nét khuôn mặt sâu sắc, đôi mắt xanh thẳm trong veo như biển, tuấn tú tựa như một quý tộc bước ra từ bức tranh sơn dầu cổ điển. 

“Chú Ân ơi.” Lê Ngạo dựng đứng cái đuôi to, lao về phía Tán Ân: “Chân của chú khỏi rồi ạ?” 

Tán Ân sải bước chân dài, khom lưng ôm chú mèo vào lòng, hôn mạnh một cái: "Đúng vậy, nhờ có bảo bảo mèo nhỏ của chúng ta đó. Bảo bối có nhớ chú không?" 

Tán Ân mang đậm khí chất quý tộc điển hình, đa tình và khéo léo. Chỉ vài câu đã có thể dỗ dành mèo con đến mức không biết phương hướng, cậu lảm nhảm trong lòng hắn, rồi đưa cho hắn xem bông hoa nhỏ màu đỏ của mình. 

“Bảo bối không vẽ chú à?” Tán Ân cười, cũng xách luôn cục lông đen kia vào lòng. So với người anh trai lạnh lùng của hắn, thái độ của hắn với Huân rõ ràng là tốt hơn. 

“Con, con quên mất.” Mèo con gãi gãi đầu, còn chưa kịp nói lần sau sẽ vẽ chú, thì đã nghe thấy một giọng nói khác trong trẻo mà có chút giận dữ: “Tán Ân, anh không đợi em! Anh đã nói là cùng nhau đến đón mèo mà?!” 

Lê Ngạo ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện người bước xuống từ phi thuyền là chú Lian, người đã gặp vài lần. 

“Chào buổi chiều nha Rio. Chúng ta đi ăn tiệc lớn được không? Vườn rau của cháu đều đã chín rồi đấy.” Còn có cô Rayna, người đang ôm một chú sư tử nhỏ màu trắng, cười rạng rỡ. 

Cô và các chú của mèo nhỏ cuối cùng cũng đã trở về quê nhà vào đêm trước mùa cà chua bội thu. 

... 

Tác giả có lời muốn nói: 

Bảo bối khi lớn lên là người thật sự rất đẹp trai đó nha ~ bây giờ chỉ là còn nhỏ + chân ngắn thôi mà (nói đùa đấy) 

Bình Luận (0)
Comment