Ban đầu Ai Ai Ngang Ngang không có sự phân biệt rõ ràng giữa bốn mùa. Nhưng sau khi trở thành cái nôi của cậu mèo nhỏ, nó cũng lặng lẽ vận chuyển theo trục thời gian của Delphi.
Và bây giờ, mùa hè đầu tiên của nó cũng đã đến.
Ánh mặt trời xuyên qua mây, xiên xuống, rải đầy các tia vàng rực rỡ lên cồn cát. Trên ốc đảo nằm giữa sa mạc, có rất nhiều người đang bận rộn. Màu da và trang phục của họ khác nhau, nhưng điểm chung là bên hông đều đeo một vật trang trí hình mèo.
Những cây thực vật có răng nanh mọc hướng về phía mặt trời, một khi ngửi thấy hơi thở sống động trên da thịt con người, chúng giống như những xúc tu bị mùi máu tươi hấp dẫn, cành cây nhúc nhích. Trên lớp vỏ cành hiện rõ hoa văn hình mắt tinh xảo. Từng nhánh thực vật khó đối phó hơn cả dị chủng lại trở nên im lìm khi cảm nhận được tinh thần lực truyền ra từ vật trang trí hình mèo.
“He he, dưa chuột này mọc tốt thật đấy.” Một người tránh gai nhọn và cho rau xanh vào giỏ.
“Được tinh thần lực của tiểu điện hạ tẩm bổ sao lại không tốt cho được?”
“Ha— Đám ngu ngốc bán hạt giống thối nát kia, nếu thấy cảnh bội thu này, sợ rằng đôi mắt sẽ đỏ lên vì ghen tị.”
“À, điện hạ Rio đâu rồi? Hôm nay cuối tuần không phải đi học mà?”
“Đằng kia kìa.”
Theo ánh mắt đầy nhiệt tình của họ, chúng ta thấy gia đình mèo nhỏ.
Hai chú sư tử đực đi sóng vai, đôi cánh trắng như tuyết trải dài từ vai, buông xuống sau lưng màu vàng kim. Giữa họ là một chú mèo con có đôi cánh tròn tròn đang ra sức vỗ, động tác hơi vụng về nhưng không hề mất đi sự kiên nhẫn.
“Thả lỏng vai ra.” Đại sư tử vàng rực cúi đầu, dùng chóp mũi đỡ lưng mèo nhỏ, giọng nói trầm thấp như dòng nước: “Trọng tâm không nên hướng về phía trước, giữ vững cơn gió.”
Tán Ân ở một bên nín cười nhìn anh mình. Vừa định mở miệng đã bị đối phương lạnh lùng liếc một cái.
Tiểu sư tử mắt xanh lam lập tức khoa trương hít một hơi, bốn chi mềm nhũn rồi ngửa đầu ngã xuống cát. Hắn lấy móng vuốt che ngực, phát ra một tiếng r*n r* than vãn...: “A… Anh trai ta thế mà lại dịu dàng như vậy… Tim ta… vỡ thành ba mảnh rồi.”
Hắn vẫy đuôi làm bộ làm tịch lăn một vòng trên đất. Giọng điệu hoa mỹ mà thảm thiết: “Nhớ năm xưa lúc ta học bay, anh trai tốt này...” Hắn giơ một móng vuốt chỉ vào khoảng không phía xa, ánh mắt bi thương: “Trực tiếp ngậm ta đến bên vách núi không nói một câu rồi ném ta xuống.”
Giọng nói của Tán Ân thực sự quá đỗi hoa mỹ, nói chuyện cứ như đang hát. Điều này khiến mèo con đang tập bay cũng phải dừng lại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hắn.
“Đừng để ý đến con sư tử ngốc kia.” Isilis nâng chiếc vuốt sư tử rộng lớn, đẩy cơ thể Lê Ngạo về một bên.
“Ôi, ta thật đau lòng.” Tiểu sư tử diễn viên vẫn tiếp tục vở kịch độc thoại của mình, âm cuối vừa chuyển đã có thể kéo ra ba phần bi thương. Nhưng thấy sư tử lớn thật sự muốn đưa mèo nhỏ đi, hắn lập tức đứng dậy thoăn thoắt. Vừa chuẩn bị lao lên, lại bị một bóng người với tốc độ tối đa lao tới từ bên sườn dốc đụng trúng.
“Tán Ân, đấu một trận không?”
Đôi mắt màu nâu của Lian tràn đầy vẻ háo hức. Khi anh phấn khích lao đến, cát bụi bay lên cao nửa mét.
“Em muốn ăn đòn hả?” Đối với em trai mình, giọng Tán Ân rõ ràng đứng đắn hơn hẳn so với lúc nãy, mang theo chút khinh thường và kiêu ngạo. Hắn xoay người một cái, động tác nhanh đến mức gần như không ai nhìn thấy, trở tay tóm lấy Lian ném xuống đất ấn chặt vào cát.
“Mười năm rồi, mà em vẫn ngốc và thích bị đánh như vậy.” Hắn nhìn Lian từ trên cao xuống, trong mắt lấp lánh một tia cười vừa chê bai vừa hoài niệm.
Bị ấn chặt xuống không lật người lên được, Lian chẳng hề nhụt chí, vẫn cợt nhả đạp mấy cái về phía Tán Ân. Nhân lúc hắn vừa né tránh, Lian đột nhiên gọi to về phía mèo nhỏ đang ở cách đó không xa: “Rio, mau tới giúp chú đánh chú Tán Ân!”
Tán Ân hừ lạnh một tiếng, một chân đá anh trở lại hố cát: “Bảo bối và anh mới là một phe.”
Hai con sư tử đồng loạt quay đầu, cùng nhìn về phía cái bóng nhỏ xíu ở đằng xa.
Ánh mắt Lê Ngạo trống rỗng, đầu óc rõ ràng đã "đơ".
Cậu ngó đầu ra nhìn, bên trái là chú Lian với vẻ mặt nhiệt tình, hưng phấn, bên phải là chú Tán Ân tao nhã, nhưng cú đá vừa nãy cho thấy hắn hoàn toàn không đùa.
Cậu từ từ rụt đầu về, quay người, dựa sát vào ba ba mình, tại chỗ mà "dừng xe".
Không khí im lặng trong hai giây.
Rồi Lian phì cười thành tiếng: “Nhóc con này... đây không phải gian lận sao?”
Bảo cậu chọn chú nào, cậu thì hay rồi chọn thẳng ba ba mình đúng không?
Ở ốc đảo cách đó không xa, một tấm bạt dã ngoại caro hồng nhạt trải trên thảm cỏ xanh. Rayna đang ngồi cùng tiểu sư tử trắng và cục than đen.
“Là Huân phải không?” Hoàng nữ đế quốc tóc bạch kim ngồi với dáng vẻ tao nhã, đặt một miếng bánh đã cắt sẵn trước mặt Huân: “Con và Lê Ngạo đã quen nhau như thế nào?”
Đôi mắt đỏ như máu của Huân chớp chớp, không nói gì. Hắn vươn xúc tu ôm lấy chiếc đĩa, rồi sải đôi cánh xương đen bay về phía Lê Ngạo.
Ryan đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, thấy hắn làm vậy với mẹ mình liền đứng phắt dậy.
Rayna thu hồi ánh mắt từ cục than nhỏ kỳ quái, ôm lấy Ryan, giọng nói dịu dàng nhưng vẫn đầy tính kiểm soát quen thuộc: “Động tác đừng quá lớn, con vừa mới khỏe.”
Dù cô ý thức được sự bảo bọc con trai của mình quá mạnh và cũng muốn thay đổi nhưng điều này không thể làm được trong một sớm một chiều.
“Mẹ đi hai tháng con ở nhà làm gì? Có chăm sóc bản thân tốt như mẹ dặn không?”
Hai thị nữ đang ngồi trên một tấm bạt khác, Marilyn hé miệng vài lần, rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng dưới cái lắc đầu và ánh mắt ra hiệu của Brenna.
Ryan im lặng nằm sấp trở lại chỗ cũ nói với mẹ mình: “Dạ có, đa số thời gian đều theo học thầy Bymond. Còn mẹ thì sao? Mẹ ra ngoài có ổn không?”
Hai mẹ con ở bên nhau, một người tận tâm chăm sóc, một người ngoan ngoãn nghe lời, có qua có lại, có đáp có trả, nhưng luôn tạo cảm giác có một khoảng cách vô hình. Rayna nhìn khuôn mặt con trai, vẻ mặt không đổi nhưng sâu trong đáy mắt lại ánh lên một tia mệt mỏi và ảm đạm khó nhận ra.
Cô nhìn về phía trước, mèo con đã có bạn đồng hành của mình. Hai đứa nhỏ đang quây lấy miếng bánh kem, cậu một miếng, hắn một miếng.
Dòng máu Leganes ban cho cô tố chất cơ thể vượt trội. Cô có thể thấy rõ ràng mèo con ngồi bệt xuống đất trong miệng lẩm bẩm không ngừng.
Cậu là một đứa trẻ rất rộng rãi, dễ gần.
Khi thời tiết đẹp, cậu sẽ nói không ngừng, kể từ ban công nhỏ của bà đến chuyện người máy giặt ổ mèo cho cậu.
Khi thời tiết xấu, cậu cũng vẫn nói không ngừng, về việc không thể ra ngoài làm việc.
Cậu nói rất nhiều nhưng chẳng ai thấy cậu phiền. Bởi vì những điều cậu nói đều gắn liền với sự sống của cậu. Thời tiết đẹp thì phải trồng thêm thức ăn, thời tiết xấu thì chờ trời quang. Cậu luôn luôn lạc quan.
Dù đôi chân ngắn ngủn của cậu thật đáng yêu nhưng trong hoàn cảnh này, đó chẳng phải là một điểm yếu khó lòng bù đắp sao? Tuy vậy, cậu luôn vô cùng cố gắng. Thậm chí nhiều lúc khiến người ta khó hiểu, sao với đôi chân ngắn vậy mà cậu có thể làm mọi việc khéo léo đến thế?
Cơ thể yếu ớt của cậu thậm chí không đủ sức để chứa đựng nguồn tinh thần lực khổng lồ, chỉ có thể dựa vào phong ấn để ngăn chặn sự phát triển không tương xứng.
Nhưng chính một đứa bé như vậy, cậu không chỉ cố gắng để tồn tại mà còn cứu vớt rất rất nhiều người. Nhỏ bé không phải là lý do để sống mãi trong vùng an toàn.
“Ryan.” Giọng nói của cô đột nhiên dịu dàng hơn hẳn, như thể đã nghĩ thông suốt điều gì đó: “Chúng ta đi tìm mèo nhỏ chơi đi. Để chú của con cũng dạy con bay lượn, hai chú cháu có thể học cùng nhau.”
Tiểu sư tử trắng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình.
Dáng người Rayna lặng lẽ biến đổi trong ánh sáng. Những đường cong thon dài của hình người dần giãn ra, bộ lông trắng bạc trải dài từ gáy và một đôi cánh tuyệt đẹp từ từ vươn lên từ vai.
Cô cúi người xuống, lần đầu tiên, dùng miệng ngậm lấy gáy tiểu sư tử của mình.
Ryan bị nhấc lên, đôi chân còn khẽ đung đưa nhưng anh không hề giãy dụa. Não bộ anh lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Trong suốt mười sáu năm, đây là lần đầu tiên mẹ anh ở bên cạnh anh dưới hình dạng sư tử và cũng là lần đầu tiên anh thấy đôi cánh của người. Cánh của mẹ không rộng lớn như của các chú nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Sư tử trắng mang theo bé con của mình bay lên trời, bay về phía chú mèo con ở không xa.
Hốc mắt Marilyn hơi đỏ hoe, Brenna đưa khăn tay cho cô.
“Điện hạ Rayna…”
Không ai có thể trách một người mẹ đã bảo bọc con mình. Mười sáu năm qua, tâm huyết của người dành cho Ryan rõ như ban ngày, không ai dám bình phẩm thêm điều gì.
Cô từng là chiến binh của đế quốc, từng bay lượn trên bầu trời bằng đôi cánh tuyết. Cô dũng mãnh thiện chiến, không thua kém bất cứ ai. Nhưng từ ngày Ryan ra đời, cô đã thu lại đôi cánh, thu lại hình dạng sư tử, thu lại mọi gai góc của mình.
Chỉ vì cô lo lắng rằng việc mình bay lượn sẽ làm tổn thương đứa con quá yếu ớt, căn bản không thể sải cánh của mình.
“Rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi.” Brenna vỗ vai Marilyn, nhìn về phía tiểu điện hạ mà mình phục vụ: “Mèo con hoạt bát và phóng khoáng như vậy, nhất định sẽ giúp Ryan trở nên tốt hơn.”
Có lẽ Rayna không phải một người mẹ hoàn toàn đủ tiêu chuẩn. Cô bảo bọc quá mức, kiểm soát quá nhiều và đôi khi cũng vô tâm. Lý do ban đầu người sinh ra Ryan không phải từ tình yêu mà là muốn sinh ra một đứa bé trong lời tiên tri để có thể cứu vãn Đế quốc.
Tuy vậy, chẳng ai có thể phủ nhận tình yêu vụng về mà cô dành cho Ryan.
“Cô ơi.” Lê Ngạo nhón chân, đưa trái cây của Hoa Mỹ Mỹ cho Rayna: “Cảm ơn cô vì bánh kem ạ.”
Mẫu sư trắng cọ cọ đầu mèo nhỏ, há miệng đón lấy trái cây: “Lẽ ra cô phải cảm ơn con mới đúng. Cảm ơn con đã cứu anh Ryan. Và cô cũng muốn xin lỗi con…”
“Đã không nên để con phải gánh vác áp lực không thuộc về mình.” Cô nhớ lại lần đó, khi mèo nhỏ phát hiện mình không thể cứu Ryan, cái vẻ mặt sợ sệt của cậu.
“Cô thật sự rất xin lỗi.”
Cô lại cọ cọ đầu chú mèo, thấy cậu ngẩng mặt lên nói với mình: “Không sao đâu ạ.”
Lê Ngạo nhìn sang bên cạnh, nơi anh sư tử nhỏ đang đứng. Tuy còn rất nhỏ nhưng cậu lại nói ra một điều thấu đáo hơn bất kỳ ai, khiến người khác không thể phản bác: “Vì cô rất yêu anh sư tử nhỏ.”
Cậu phân biệt tình yêu rất rành mạch. Dù chưa từng nhận được tình yêu từ mẹ ruột, nhưng cậu lại nhân từ và bao dung tha thứ cho người mẹ trước mặt.
“Hơn nữa, Lê Ngạo có ba ba.” Nói xong, cậu có vẻ hơi xấu hổ, đôi chân nhỏ dậm dậm trên đất, rồi ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng cao lớn phía sau.
Rayna nhìn anh trai mình, mỉm cười nói: “Đúng vậy, con có ba ba.”
Câu nói này không phải để dỗ dành mèo nhỏ, mà là vì cô biết, anh trai cô sẽ là một người cha mạnh mẽ đến nhường nào, y sẽ không bao giờ để con mình phải chịu tủi thân.
“Ryan.” Rayna đưa tay, đẩy tiểu sư tử đến trước mặt Isilis: “Nói ra những suy nghĩ của con được không?”
Ryan cứng đờ người. Anh cúi đầu nhìn bãi cát vàng, không biết phải nói gì.
Rayna sờ sờ anh, lần đầu tiên buông bỏ nỗi lo lắng, trêu chọc nói: “Mạnh dạn lên nào. Con cứ giữ mãi trong lòng, người khác làm sao biết được con cần gì?”
Nhưng Ryan vẫn là đứa trẻ như vậy, anh không thể nói nên lời. Anh lo sợ mình không được mong đợi, lo mẹ phải bị người đời trách móc vì mình, lo sự tồn tại của mình là gánh nặng cho mẹ. Anh đã luôn im lặng.
Cứ thế, anh cúi đầu, cho đến khi thấy một khuôn mặt mèo mọc lên từ trên cát. Lê Ngạo ngửa mặt nằm trên mặt đất đang nhìn anh.
“Anh sư tử nhỏ.” Khuôn mặt tròn tròn ấy, trong mắt của tiểu sư tử thật sự rất đáng yêu: “Sao anh không nói gì? Anh đang nghĩ gì vậy?”
Ryan đã nghĩ gì ư? Anh nghĩ, anh nghĩ rằng...
Anh nhìn chú mèo trước mặt, chân cậu thật ngắn, mặt cậu thật tròn, răng cửa còn bị sún. Anh thì có đôi chân dài hơn cậu, tuổi tác cũng lớn hơn cậu. Cậu còn có thể dũng cảm như vậy, tại sao anh lại không thể?
Ryan đột nhiên tìm thấy dũng khí, ánh sáng bùng cháy trong đôi mắt hổ phách. Anh ngẩng đầu, nói với người mà anh chưa từng dám nhìn thẳng: “Con muốn được học bay lượn cùng chú! Con muốn học kiếm thuật cùng chú! Con muốn, con muốn làm anh trai của mèo con!”
Dưới ánh sáng phản chiếu, hình bóng tuấn tú của Isilis càng thêm uy nghiêm. Đôi mắt vàng sâu thẳm trong bóng tối, y nhìn xuống đứa trẻ vẫn luôn nhút nhát kia. Sau một khoảnh khắc tĩnh lặng, y từ từ nhếch khóe môi; “Lần này mới ra dáng chứ.”
...
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi nghĩ tình yêu (bất kể loại hình nào) đại khái đều có hai mặt.
Một mặt, nó có thể khiến con người trở nên dũng cảm, mặt khác, nó cũng làm người ta sợ hãi.
Vì vậy, vẫn nên chân thành và thẳng thắn với nhau một chút.