Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 65

[Tiền Tuyến Vực Sâu] 

Tiếng còi báo động xé tan màn đêm, những tín hiệu đèn đỏ như máu chớp nháy không ngừng giữa đống phế tích. Từng con dị chủng với thân hình khủng khiếp phá tan chiến hào, nghiền nát chiến tuyến, mang theo mùi ăn mòn buồn nôn xông thẳng về phía tháp canh. 

“Bắn!” Theo tiếng gầm giận dữ của chỉ huy trên đài cao, vũ khí nóng trút xuống như dời non lấp biển. Đạn bay như mưa, pháo cao tần nổ vang xé rách bóng đêm, từng mảng lớn dị chủng biến thành tro tàn trong ánh lửa. 

“Tình hình của mấy con dị chủng này là thế nào?” Một người lính hét lên giữa tiếng pháo kích đinh tai nhức óc. Cây súng phóng lựu trên vai hắn còn đang bốc hơi, nhưng trán hắn lại tuôn mồ hôi lạnh ròng ròng: “Con nào con nấy như phát điên!” 

Hoạt động của dị chủng ở tiền tuyến vực sâu vẫn luôn thường xuyên, nhưng chưa bao giờ dữ dội như hôm nay.  

Chúng hoàn toàn liều chết, chỉ muốn đột phá phòng tuyến của loài người. Ngay cả những chiến thuật cơ bản nhất như yểm trợ và phân tán cũng không có, chỉ đơn thuần là lao về phía trước, bất chấp mọi thứ. 

“Chưa bao giờ thấy chúng xông lên dày đặc như vậy, nói là xung phong, chi bằng nói là…” 

Có một thứ gì đó khủng khiếp hơn đang săn đuổi chúng từ phía sau… 

Viên chỉ huy trừng lớn mắt, chợt nhận ra điều gì đó. 

“Ngừng bắn! Ngừng bắn—— là dị loại——” 

Nhưng đã quá muộn. 

Ầm—! 

Một quả đạn năng lượng sượt qua trường năng lượng của dị loại. Giây tiếp theo, một cột sáng trắng toát bùng nổ ở đoạn giữa chiến tuyến, đám mây hình nấm xuyên thủng màn đêm. Làn sóng xung kích dữ dội khiến người ta thất khiếu đổ máu, tai ù đi. 

“Rút, kiếm…” Một người lính Liên Bang loạng choạng đứng dậy, vụng về cố rút cây kiếm bên cạnh. Chưa kịp hoàn hồn, hắn nghe thấy một tiếng hét thất thanh từ phía sau lưng: “Cẩn thận——” 

Hắn ngẩng đầu, con ngươi đột ngột co lại. 

Tay của dị loại đang chém xuống. Ngay khoảnh khắc hắn sắp bị chém làm đôi, một người lính Delphi cầm cây thương dài chắn ngang phía trước, đỡ hộ cho hắn một cách dứt khoát. 

Keng!  

Tiếng binh khí va chạm vang lên trong trẻo. 

Ryan tấn công với toàn bộ sức lực, nhưng cú đánh của anh dễ dàng bị Isilis hất nhẹ.  

Y chỉ xoay cổ tay một cái, một cú gạt đơn giản đã làm thanh kiếm của Ryan văng khỏi tay, lạch cạch rơi xuống đất. 

Bước chân y không hề xê dịch nửa phân. Gió mạnh lướt qua mái tóc vàng dài của Isilis. Đôi mắt vàng nhìn xuống, như đang nhìn một con kiến: “Tiếp tục.” 

Ryan thở hổn hển, gò má trắng trẻo vừa bẽ bàng vừa bực tức. Anh nhặt kiếm lên, một lần nữa xông tới. 

“Chậc chậc, thảm quá…” Tán Ân khoanh tay dựa vào cột trụ, nhìn cảnh tượng trong sân. 

Lian xót xa sờ sờ người mình. Bao năm trôi qua, anh vẫn nhớ như in những trận bị Isilis treo lên đánh bầm dập: “Tiểu tử Ryan này cũng lạ thật. Muốn học kiếm thì tìm em này, mắc gì phải nghĩ quẩn đi tìm anh cả?” 

Rayna đứng bên cạnh, nét mặt thanh tú không giấu nổi vẻ lo lắng. 

Bymond đứng bên cạnh cô, mái tóc trắng như trăng rũ xuống vai, dung nhan tựa như tranh vẽ. Trong giọng nói của anh lại mang theo vài phần bất đắc dĩ: ‘Quá miễn cưỡng rồi.  

Lúc này, Tán Ân đã đi tới. Trời nóng, hắn mặc một chiếc áo sơ mi cổ V khoét sâu, nhìn là biết ngay tính cách. 

Hắn vươn tay ôm lấy vai em gái mình, khẽ vỗ vỗ, rồi đưa mắt nhìn Bymond. Khóe môi hắn nở một nụ cười ôn hòa mà không chút gò bó: “Vị tiên sinh xinh đẹp này hẳn là thầy của Ryan?” 

Bymond cũng khẽ cong khóe miệng, liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt ấy quả thực rất đẹp. Cứ như không bận tâm đến thái độ có phần trêu đùa của đối phương, anh nói: “Ngài chính là Tán Ân điện hạ phong lưu đa tình trong lời đồn ở Tinh Tế?” 

Tán Ân với âm cuối lả lướt, mềm mại đáp: “Cảm ơn người đẹp đã khen ngợi.”  

Vẻ ngoài của hắn quả thật lãng tử, nhưng sự lả lơi đó chỉ lướt trên bề mặt, không hề đi sâu vào đáy mắt: “Thầy đã ở Delphi mấy năm rồi, có ấn tượng gì về nơi này không? Có từng nghĩ đến việc gia nhập Delphi chưa?” 

Đúng vậy, Delphi vẫn chấp nhận người ngoại quốc nhập tịch, nhưng điều kiện vô cùng khắt khe, cần phải có sự công nhận của ý chí vương quốc. 

“Tôi rất ngưỡng mộ Delphi, nhưng tôi yêu quê hương mình.” Giọng Bymond chùng xuống, như bị thứ gì đó thu hút ánh mắt, rồi anh ngừng nói. 

Tán Ân nhướn mày, nhìn theo ánh mắt đối phương. Khi thấy rõ cảnh tượng, đôi mắt xanh thẳm của hắn cũng ánh lên vẻ ấm áp chân thật. 

Chú mèo nhỏ Lê Ngạo chẳng biết từ lúc nào đã đến đây. Cậu đang cầm một con dao găm nhỏ xíu, chưa được mài sắc, múa may loạn xạ với tiểu quái vật có hình dáng y hệt. 

“Huân, chúng ta chơi oẳn tù tì đi.” Mèo dũng mãnh rất công bằng, ai thắng trước thì người đó ra chiêu trước. 

Bàn chân trắng hồng mở ra hình cái bao, xúc tu đen tuyền cuộn lại thành nắm tay. 

“Vậy tớ đi trước.” Mèo dũng mãnh hít một hơi thật sâu, giơ con dao găm nhỏ lên và lao về phía cục than nhỏ. 

Huân chỉ đơn thuần là chơi cùng cậu. Hắn vung con dao găm lên “Hây da” một tiếng và đón lấy. 

Hai cục bông với đôi tay ngắn ngủn, không thể cầm dao bằng một tay đang đánh nhau. Cảnh tượng buồn cười đến nỗi các vị hoàng thân cũng ngừng lại, ai nấy đều cười không ngớt: 

“Ai làm cho nhóc ấy vậy?” 

Brenna cùng người máy cười tủm tỉm đi đến bên cạnh các vị điện hạ, cúi người hành lễ: “Là quà từ bên thợ thủ công, đao thương kiếm kích búa rìu câu xoa, đều có đủ cả, cái nào cũng nhỏ xíu.” 

Tán Ân khẽ hít một tiếng: “Nhìn hoa văn này… chẳng lẽ là do Mạc lão thái khắc nên?” 

Vị nữ sĩ ấy chính là thợ rèn nổi danh nhất của Đế quốc, người có thể tinh luyện ra tinh túy, dồn hết linh hồn mình vào từng món, đúc ra vũ khí bản mệnh. 

 “Đúng là bà ta.” Lian vẻ mặt hậm hực: “Cái bà già này, năm đó tôi nhờ bà ấy rèn cho tôi một lưỡi kiếm, bà ấy bảo tôi cút đi. Hừ, sao đối với mèo nhỏ lại có hai thái độ khác nhau thế hả?” 

Lại còn đặc biệt rèn nhiều món đồ chơi nhỏ xíu như vậy nữa chứ? 

Tán Ân liếc nhìn đứa em ngu ngốc của mình một cái, thầm nghĩ: "Mày cũng xứng để đi so với mèo nhỏ à?".  

Hắn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Isilis lên tiếng: “Rio, lại đây.” 

Hoàng đế tóc vàng không thèm nhìn đến Ryan đang đứng không vững, chỉ nói: “Hôm nay đến đây thôi, tự con luyện tập thêm.” 

“Vâng.” Dáng vẻ thiếu niên tuy lấm lem, nhưng tinh thần lại rất tốt. Anh nhặt kiếm lên chống đỡ cơ thể, nhìn về phía mèo con. 

Lê Ngạo nghe gọi, không cần dao găm nữa, vẫy đuôi chạy lóc cóc đến. Đôi mắt ướt át, long lanh nhìn y: “Ba ba ơi, ba ba gọi con ạ?” 

Isilis khẽ nâng chân, chạm vào cái bụng trắng trắng của cậu nhóc: “Muốn luyện kiếm sao?” 

Lê Ngạo theo bản năng ôm lấy mắt cá chân y, có chút ngây ngô gật đầu. Cậu không phải kẻ ngốc. Mấy ngày nay ở Delphi, cậu được tiếp xúc với nền văn hóa đặc trưng, cũng dần có ý muốn múa đao múa kiếm. 

“Là vì thích hay vì áp lực?” Isilis muốn xác định lý do cậu nảy sinh ý niệm này. 

Áp lực? Lê Ngạo chẳng hiểu đó là gì, chỉ cảm thấy: “Vui lắm ạ.” 

Ba người em đã từng được Isilis giáo dục bằng kiểu “lang tính” (hoang dã, mạnh bạo, không kiêng nể) đều trố mắt ra nhìn. Nếu họ dám nói chuyện với Isilis như vậy, thì bất kể nam nữ, già trẻ, giây tiếp theo đều sẽ bị đánh cho không ra hình người. 

Thế nhưng, anh trai đẹp trai thần võ, lạnh lùng vô tình của họ thì sao? Y phản ứng thế nào? Y nói gì? 

“Được, biến lại thành người đi, ta dẫn con chơi.” 

Hả? Có thật không? 

Anh trai sao lại có thể có hai thái độ khác biệt thế này? Rayna không thể tin nổi nhìn về phía đứa con trai đang không thể đứng dậy được của mình phía kia 

Lê Ngạo không biết các chú và cô của mình đang nát cả cõi lòng. Cậu biến trở lại thành hình người, chiếc vòng cổ trên người tự động biến thành bộ đồng phục thủy thủ trắng xanh. 

Isilis từ giá vũ khí bên sân chọn hai thanh mộc kiếm có chiều dài phù hợp, một thanh cầm trong tay, một thanh ném cho quái vật nhỏ. Giọng y lạnh nhạt: “Biến thành người.” 

Thanh mộc kiếm lớn hơn nhiều so với cơ thể đón đầu rơi xuống. Ngay khoảnh khắc còn cách mặt đất một khoảng rất ngắn, nó đã được một cậu bé nắm trọn trong lòng bàn tay. 

Huân biến thành hình người, mặc bộ đồ giống hệt mèo con, thuần thục vung một đường kiếm hoa. 

Lê Ngạo há miệng, mái tóc nhỏ xoăn tự nhiên dựng lên, cậu không hiểu sao cún con của mình lại biết làm thế. 

Kẻ từng nắm quyền chi phối trong quá khứ, dù không thể nhận được truyền thừa từ vực sâu, nhưng bản năng cường đại vẫn khiến hắn chỉ cần thoáng nhìn cũng có thể học được chiêu thức của người khác. 

Isilis đặt thanh kiếm ngang trước mặt Lê Ngạo, thấp giọng nói: “Cầm lấy.” 

Lê Ngạo đã từng trải qua những điều này bao giờ đâu? Cậu ngây thơ làm theo lời y, cầm lấy thanh kiếm. Giây tiếp theo, một bàn tay lớn ấm áp và đầy sức mạnh đã bao trọn bàn tay cậu. 

Isilis khẽ khom lưng mái tóc vàng buông xuống sượt qua gò má Lê Ngạo. Giọng y trầm thấp và chậm rãi, phối hợp với chiều cao và nhịp độ của Lê Ngạo, kiên nhẫn dẫn dắt. 

“Cẩn thận cảm nhận.” Y nói: “Bước chân con di chuyển theo hướng tấn công của ta, không được nhanh hơn, cũng không được lùi lại.” 

Lê Ngạo gật đầu, bối rối một cách khó hiểu. 

Huân đứng đối diện, đôi mắt đỏ như máu trên khuôn mặt tinh xảo, yêu dã như một đóa hoa anh túc nhỏ đang nở rộ. 

“Tập trung chú ý.” Theo lời nói, Isilis nắm tay Lê Ngạo, dẫn cậu đâm ra một nhát kiếm. 

Huân nhấc cổ tay, gọn gàng chặn lại thế công. 

Một lớn một nhỏ, chủng tộc khác biệt, nhưng họ lại có sự ăn ý bất ngờ trong việc dạy dỗ chú mèo con. 

Cứ thế, Huân chỉ phòng thủ, phối hợp cùng động tác của Isilis. 

Lê Ngạo bước theo nhịp của Isilis, loạng choạng và rất vụng về. 

“Thế này thì đánh đấm gì chứ…?” Lian đứng ngoài sân xem mà gãi đầu không ngừng, nhịn không được lẩm bẩm: “Ôi chao, rõ ràng chỉ là chơi với mèo nhỏ thôi mà.” 

Isilis lại chẳng nói thêm gì. Mỗi lần y ra tay đều cực kỳ chậm rãi, lực đạo kiềm chế đến mức gần như dịu dàng. Trong mắt người ngoài, buổi học này gần như chỉ là một vị vua đang đùa với một đứa trẻ. 

Ngay khi các thị nữ đang giơ máy ảnh lên để ghi lại khoảnh khắc ấm áp này, một người thị vệ chợt rung động tinh thần, ánh mắt găm chặt vào trung tâm sân, thấp giọng nói: “Thật không thể tin được, tiểu điện hạ đuổi kịp rồi!” 

Có người sửng sốt: “Cái gì?” 

Ngay sau đó, bước chân chậm rãi ban đầu của Isilis bất ngờ chuyển hướng. Thế kiếm cũng nhanh hơn nửa phần. Hầu như không có một kẽ hở, thế mà Lê Ngạo vẫn vững vàng thuận thế bước ra một bước. 

Đôi mắt vàng của Isilis hơi híp lại, y mở lời cổ vũ: “Làm tốt lắm, làm lại một lần nữa.” 

Mũi kiếm đột ngột khởi động, ánh mắt Huân thay đổi, bất ngờ tiếp kiếm và phản kích. Hắn hành động nhanh nhẹn, trôi chảy, lưỡi kiếm gỗ cũng lóe lên kiếm quang, hoàn toàn không còn vẻ vụng về khi chơi với mèo con lúc nãy. 

Mũi kiếm giao nhau, không dưới một trăm hiệp. 

Lê Ngạo được Isilis dẫn dắt, động tác càng ngày càng thuần thục, đôi mắt cũng càng lúc càng sáng. Cậu không nhận ra rằng đối phương đã buông tay, vẫn nghĩ ba ba đang đỡ tay mình. 

Một đứa trẻ chưa quá 6 tuổi và một con quái vật nhỏ bắt chước cậu mà lớn lên. Cả hai người có qua có lại, đã có thể thấy được sự sắc bén trong tương lai của kẻ thứ hai. 

Ryan ngơ ngẩn nhìn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác gấp gáp. 

Bymond chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh anh, vỗ vai anh an ủi: “Cứ từ từ thôi, cần cù bù thông minh mà.” 

Thiếu niên nắm chặt chuôi kiếm, chiến ý trong phút chốc bùng cháy. 

Bymond nhìn đứa trẻ tóc đen mắt đỏ giữa sân, dường như cảm thấy thú vị. “Vũ trụ thật kỳ diệu.” 

Lời này thu hút ánh mắt của Isilis. Hoàng đế tóc vàng liếc nhìn Bymond và Bymond đáp lại bằng một nụ cười. 

Tán Ân chen vào giữa hai người, ôm vai Isilis, áp mặt vào gáy y, nói với vẻ không đứng đắn: “Ôi anh trai của tôi, không hổ là mèo con do hai chúng ta sinh ra, ngộ tính đúng là cao.” 

Isilis trở tay che mặt hắn lại. Ngay lúc Tán Ân cười muốn hôn lên lòng bàn tay y, một cú gạt tay đã đẩy hắn ra xa. 

“Rio.” Y nhìn về phía con mình: “Con làm được.” 

Bên này, Lê Ngạo đang hừng hực khí thế, chưa kịp nghe rõ lời Isilis, vẫn theo bản năng múa may mộc kiếm. Đôi mắt xanh biếc sáng đến kinh người. Rồi trong một lần đón đỡ, tay cậu bị giữ lại. 

Cậu nhóc th* d*c, rõ ràng vẫn chưa kịp phản ứng. 

“Nghỉ ngơi một lát.” Isilis giơ tay che mắt cậu, ôm chặt cậu vào long: “Con sẽ kiệt sức mất.” 

Lời vừa dứt, Lê Ngạo liền biến trở lại thành mèo, rồi ngất lịm đi. Cậu nhóc hiếm khi duy trì hình người là vì lý do này: việc giữ hình người quá lâu sẽ khiến cơ thể cậu quá tải, rồi rơi vào hôn mê. 

“Có phải thời gian duy trì lâu hơn trước không?” 

Isilis vừa nói, vừa vỗ nhẹ vào cái bụng chú mèo. Cái bụng nhỏ ấm áp, mềm mềm phập phồng theo hơi thở. Chỉ hai giây sau khi lòng bàn tay y ấn xuống, chú mèo đã bắt đầu ngáy ngủ. 

Quả là vừa đặt lưng đã ngủ, không hề có chút gì gọi là chần chừ. 

Mắt điện tử của Ngân Dực lóe lên, nhanh chóng tính toán ra kết quả: “40 phút 5 giây.” 

“Trước đây thời gian duy trì hình người là từ 25 đến 30 phút. Lần này biểu hiện, thời gian rõ ràng đã được kéo dài.” 

Isilis nhìn mèo con đang ngủ dang cả tay chân trong lòng, rồi giơ ngón trỏ lên trước mặt ra dấu im lặng. 

Chương trình của người máy khựng lại một chút, nó nhìn theo tầm mắt của y. Hai giây sau, nó mới nhận ra một bóng người đang hấp tấp bước tới. 

Người đến vừa há miệng, nhưng khi thấy thủ thế của quân vương, anh liền nuốt ngược lời định nói vào trong. 

“Đưa mèo con đi nghỉ đi.” Isilis giao mèo con cho người máy, rồi cúi người nhặt lấy Huân đã trở lại hình dáng cục than đưa luôn cho nó. 

Mái tóc vàng tung bay trong gió. Y xoay người cất bước, dứt khoát và nhanh gọn. 

Mãi đến khi tiến vào sâu trong hành lang, cách nơi đó một khoảng đủ xa, người lính mới được sự đồng ý của quân chủ mà lên tiếng: “Báo cáo từ tiền tuyến vực sâu, dị chủng và dị loại bạo động, Quân đoàn thứ ba đang bị vây khốn.”  

Anh chưa nói xong, một người khác với vẻ mặt nghiêm trọng đã tiến đến bẩm báo: “Ngài Caleb bị tấn công trên đường ngoại giao.” 

Isilis chưa dừng bước, chỉ hỏi: “Có bị thương không?” 

“Không có bị thương, chỉ là ở tinh tế có rất nhiều người...” Người này nghiến răng, vẻ mặt đầy phẫn nộ: “Yêu cầu chúng ta giao tiểu điện hạ ra.” 

“Dư luận xôn xao, họ nói đều là con người, nếu điện hạ Rio có thể thanh tẩy sự ô nhiễm của virus Dum, thì nên giúp những người cần được giải thoát. Thậm chí có tin đồn lan truyền trên diện rộng, nói rằng Delphi có cách chữa khỏi bệnh Dum nhưng vẫn giấu giếm.” 

Từ nghìn năm trước, Delphi đã trở thành đầu sóng ngọn gió vì sự tồn tại của Delphi Chi Tinh. Khi đó, thế giới tinh tế vừa phải đối mặt với dị chủng, nhân loại từng rơi vào cảnh suy tàn mà phát cuồng, coi tinh thể này như một phép màu có thể thay đổi vận mệnh. 

Mãi về sau, mọi người mới dần nhận ra sự thật, rằng loại tinh thể đó chỉ có tác dụng với người Delphi, lại còn có tác dụng phụ cực lớn, người khác cấy vào sẽ ngay lập tức tan thành tro bụi. Sau khi đã có không biết bao nhiêu người ngoại tộc cố gắng cấy tinh thể và mất mạng, tin đồn mới dần lắng xuống. 

Giờ đây, sự xuất hiện của Lê Ngạo lại khiến cảnh tượng này tái diễn. 

“Khốn nạn.” Tán Ân đi sau họ, buông ra một tiếng cười nhạo: “Những người đó có thể đê tiện đến mức này sao? Lại dùng đạo đức để ép buộc một đứa trẻ chưa đầy 6 tuổi?” 

“Nói nhiều vô dụng.” Đôi mắt vàng của Isilis khẽ rũ xuống, ánh nhìn sắc bén như dao, lạnh đến mức không ai dám nhìn thẳng: “Cử năm quân đoàn đi tuần tra biên giới tinh hệ Delphi. Nếu gặp bất kỳ kẻ khả nghi nào, ta cho phép xử tử tại chỗ.” 

Liên Bang và các tinh tộc khác không dám đối đầu trực diện với Delphi, nhưng không chắc có một kẻ nào đó bị bệnh Dum dồn vào bước đường cùng, liều chết đến Delphi để thử vận may hay không. 

Dù sao cũng là sắp chết, đến Delphi có lẽ còn một đường sống. Hy vọng trong tuyệt cảnh như vậy đủ để người bình thường làm ra những việc phi nhân tính. 

“Tán Ân.” Isilis nói: “Em nghỉ ngơi cũng đủ lâu rồi. Sự vụ ngoại giao giao cho em xử lý. Lập tức lên đường đến trung tâm Liên Bang, hội hợp với Caleb, yêu cầu họ hợp tác xử lý dư luận.” 

Lời Isilis vừa dứt, Tán Ân đang mang vẻ lười biếng, lãng tử liền lập tức thu lại, thần sắc trở nên nghiêm nghị: “Rõ.” 

Trên mặt hắn không còn mang theo nụ cười bất cần đời ấy nữa. Giọng nói lả lướt, hoa mỹ trở nên trầm ổn, dứt khoát. Trong khoảnh khắc, hắn đã từ một quý tộc phong lưu lãng tử biến thành lưỡi dao sắc bén nhất của đế quốc. 

“Còn anh…” 

Như thể biết Tán Ân muốn hỏi gì, Isilis ngẩng đầu nhìn về phía chiến hạm Mạn Kiệt Đặc đang ở cảng vũ trụ: “Ta sẽ đích thân đi một chuyến đến tiền tuyến vực sâu.” 

Đôi mi vàng khẽ rũ xuống, người khác khó lòng đoán được tâm tư của vị quân vương. 

Chỉ có Isilis tự mình hiểu, y chưa từng sợ lòng người, cũng chưa từng e ngại dị chủng, vậy mà giờ đây lại có chút lo lắng cho cậu nhóc kia. Biết ba ba sắp ra trận một lần nữa nhóc con sẽ buồn lắm. 

Lê Ngạo vì kiệt sức mà ngủ một giấc đến tận nửa đêm thì bị tiếng gọi của bàng quang đánh thức. 

Chú mèo nhỏ từ trong ổ tỉnh dậy, quen đường quen lối chạy vào phòng vệ sinh. Giải quyết xong nhu cầu cá nhân, Lê Ngạo lộc cộc chạy về ổ mèo, ngáp một cái thật to vào mặt cục than nhỏ đang ngủ ngon lành.  

Cậu l**m l**m chiếc răng hạt kê vừa nhú ra một chút, rồi lại ngước đôi mắt ngập nước nhìn người máy đang dán mình vào tường ngủ đông. 

Lúc này, cậu chẳng còn chút buồn ngủ nào. Cậu ngồi bên cạnh ổ mèo, cầm chiếc lược đá quý lấp lánh chải cho cái đuôi to của mình. 

Chải từng chút, từng chút một. Chải xong đuôi lại chải bụng, tự chải cho đến khi động cơ khởi động, và cậu lại bắt đầu ngáy ngủ. 

Mèo chân ngắn thì cũng là mèo. Khả năng nhìn đêm và thính giác vượt trội giúp cậu cảm nhận được điều gì đó. Lê Ngạo đặt chiếc lược vào lại trong ổ, lóc cóc đến cạnh cửa, nghển cái đầu nhỏ ra ngoài, tò mò lắng nghe động tĩnh. 

Là ba ba sao? 

Đôi tai nhỏ của cậu giật giật, nghe ra động tĩnh phát ra từ sân của Isilis. Lập tức, cậu nhanh chân chạy đến. Vượt qua hành lang, dán sát xuống đất chạy rất nhanh, cậu chui thẳng qua cánh cửa nhỏ vào phòng Isilis. 

Vừa vào phòng, cậu nhóc đã bị Isilis phát hiện. 

Y vừa bước ra từ phòng tắm, trên người còn mang theo hơi nước. 

Bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, ôm sát vòng eo thon gọn. Đường cong cơ bắp từ eo đến vai được điêu khắc rõ ràng. Làn da màu mật ong dưới ánh đèn ấm áp trong nhà phản chiếu một chút ánh sáng ẩm ướt. Tóc vàng rối tung, vài sợi dính vào gáy, những giọt nước trượt theo xương quai xanh, dừng lại trên đ** ng*c đầy vẻ quyến rũ. 

“Ba ba!” Mèo con chạy thẳng đến cạnh mắt cá chân của y, cọ cọ. 

“Bị ướt rồi.” Isilis khom lưng bế cậu lên. Ngón tay y vừa chạm vào đã sờ thấy một mảng lông ướt trên bụng cậu, hiển nhiên là do cọ vào người y mà ra. 

Isilis nhíu mày, dứt khoát tháo chiếc khăn tắm đang quấn quanh hông xuống, động tác nhanh gọn bao lấy chú mèo, nhẹ nhàng xoa xoa. 

“Đợi chút, ta đi thay quần áo.” Isilis dặn dò một câu, rồi xoay người đi vào phòng thay đồ.  

Chỉ vài giây sau, y đã trở lại, trên vai khoác một chiếc áo choàng tắm sẫm màu. 

Áo choàng hơi mở, y vừa đi vừa thắt dây lung: “Sao con lại tỉnh dậy?” 

Lê Ngạo được lau khô bộ lông xù lên, ngước đầu nói với y: “Con dậy đi vệ sinh, sau đó nghe thấy bên ba ba có tiếng.” 

Isilis khẽ cười một tiếng: “Thính lực không tệ.”  

Tính cách của y vốn lãnh đạm, hiếm khi khen ngợi ai, nhưng từ khi gặp cậu nhóc này, y dường như đã quen với việc cổ vũ. 

“Hì hì.” Mặt mèo con hớn hở, cái đuôi to quét qua quét lại, làm những tờ giấy trên bàn rơi xuống đất: “Ba ba, sao ba ba không ngủ ạ?” 

Vì sắp ra trận, Isilis đã ngâm mình cả đêm trong hồ thanh lọc, vừa trở về tắm rửa xong đã bị mèo nhỏ bắt gặp. Y bế cậu lên mang đến giường. 

“Ta vừa ra ngoài một chuyến, giờ mới về.” 

“À.” Lê Ngạo vừa được đặt xuống giường đã tự động chạy lên gối của y, ngồi khoanh chân gọn gàng. 

Isilis vươn tay, xoa xoa một chút lên tai mèo. Giữa những âm thanh “xì xụp” của Lê Ngạo, y khẽ mở lời: “Rio, ta phải ra ngoài.” 

“Siêu xe dán đất” lập tức dừng lại, bốn chân đứng thẳng. Dĩ nhiên, gầm xe quá thấp, lại đang đứng trên chiếc gối mềm, nên độ cao cũng chẳng khác lúc ngồi là bao. 

“Đi đâu ạ?” 

Isilis sẽ không nói dối hay lừa gạt đứa trẻ: “Ta phải đi đến tiền tuyến vực sâu của liên minh loài người. Tình hình ở đó rất nghiêm trọng, Quân đoàn thứ ba cần được cứu viện.” 

Chưa bao giờ y lại tốn công giải thích mục đích hành động của mình cho một đứa trẻ như vậy. Khi nằm trong hồ thanh lọc, y đã nghĩ rất lâu về phản ứng của cậu nhóc. 

Y nghĩ cậu sẽ không khóc òa lên, vì cậu không phải một đứa trẻ mít ướt. Nhưng trong mắt, cậu sẽ lộ rõ vẻ tủi thân. 

Thế nhưng, y không ngờ rằng Lê Ngạo chỉ ngơ ngác một lúc, rồi hỏi: “Mấy ngày ba ba về?” 

Cậu đang chờ một ngày về cụ thể: “Ba ba phải nghĩ thật nghiêm túc, thật nghiêm túc rồi mới trả lời đấy!” 

Khuôn mặt đầy lông xù cực kỳ nghiêm túc, hai bàn chân nhỏ đặt lên đùi y, móng vuốt đã khẽ nhú ra, ý tứ rất rõ ràng: nếu ba ba trả lời không vừa ý, mèo sẽ cào ba ba. 

Isilis bật cười, nắm lấy gáy chú mèo, hứa hẹn: “Ta sẽ trở về vào ngày cuối cùng của tháng bảy. Tức là ngày 31 tháng 7, cũng là ngày sinh nhật con.” 

Cậu nhóc ban đầu hùng hổ, khi nhận được câu trả lời cụ thể rồi lại có chút buồn. Cậu đã đi học, biết tính toán thời gian. 

Bây giờ mới là tháng 5, nghĩa là còn đến hai tháng nữa. Hai tháng tương đương 60 ngày. Lê Ngạo phải đợi lâu như vậy mới có thể gặp lại ba ba. 

Cậu ủ rũ vùi đầu vào lòng y, lầm bầm: “Ba ba phải đi đánh đồ xấu xa…” 

Isilis v**t v* cơ thể cậu, lặng lẽ đáp: “Đúng vậy.” 

“Đồ xấu xa ăn thịt người…” Cậu là đứa trẻ đã từng giao dịch với pháp tắc, dù cuộc giao dịch đó không ai biết đến, nhưng bản năng cho cậu biết, dị loại nhất định phải bị tiêu diệt: “Đồ xấu xa rất tệ…” 

“Đúng vậy.” 

Không chỉ vì Delphi, mà còn vì loài người và hơn hết là vì sự bình yên của con trai y. 

Nếu tiền tuyến sụp đổ, sẽ chẳng ai có thể sống an ổn. 

Isilis nói: “Đó là trách nhiệm mà ta phải thực hiện.” 

Cơ thể nhỏ nhắn của cậu dường như khẽ run lên. Cậu nắm chặt áo choàng tắm của y, một lúc sau mới lẩm bẩm: “Ba ba phải giữ lời. Đúng ngày đó phải quay về đấy.” 

“Ta đã hứa với con thì nhất định sẽ làm được.” 

“Còn phải gọi điện thoại cho con nữa.” 

“Được.” 

... 

Tác giả có lời muốn nói: Có bạn độc giả bảo muốn đọc thêm về cuộc sống hàng ngày, vậy thì đây, đã giải quyết xong rồi nhé. [đeo kính râm] 

Mèo con có thể sống một cuộc đời vô tư như vậy, tất nhiên là vì có người đang gánh vác mọi trọng trách giúp cậu ấy rồi. Ba ba vĩ đại sẽ không nói suông đâu, mèo con đương nhiên sẽ lớn lên một cách vui vẻ và hạnh phúc. 

Bình Luận (0)
Comment