Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 66

Người Delphi tôn trọng tự nhiên, họ không cố tình can thiệp hay cải tạo quy mô lớn hệ sinh thái và khí hậu trên các hành tinh, đến Ai Ai Ngang Ngang cũng vậy. 

Đây là mùa hè, ánh mặt trời nóng như thiêu như đốt rải đầy trên cát vàng. Gió mùa dù có, cũng không thể xua đi cái nóng rực từ ánh nắng mặt trời kéo dài. 

Nhưng Lê Ngạo lại rất thích mùa hè ở Ai Ai Ngang Ngang. Mùa hè ở quê hương cậu cũng rực rỡ như thế, ánh nắng nóng hổi, trong không khí còn có thể ngửi thấy hương vị đặc trưng của mùa hè. 

“Bà sẽ để dưa hấu vào nước đá cho tớ ăn.” Mèo con đứng bên cạnh hồ bơi, được cánh tay máy nhéo chân trước xoa bóp: “Lạnh lạnh, ăn ngon lắm.” 

Cả người cậu đầy bọt, bộ lông ướt sũng dính thành từng lọn, trông vừa gầy vừa tròn. Cái bụng nhỏ phình lên, còn được chà đến ửng một chút màu hồng. 

Cánh tay máy cực kỳ chuyên nghiệp xoa bóp. Xoa xong chân trước lại xoa chân sau, ngay cả chóp đuôi cũng không buông tha. 

Lê Ngạo bị xoa đến ngây ngây, lại tiếp tục lẩm bẩm: “Lạnh lạnh, ăn ngon lắm!” 

Ngân Dực làm sao lại không hiểu tính nết của cậu cơ chứ? Cái đầu không to bằng nắm tay, vậy mà tâm trí lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống. 

“Dưa hấu chưa chín.” 

“Chín rồi!” Lê Ngạo lập tức chen ngang: “Tớ gõ bụng dưa, nó bảo với tớ là nó chín rồi, còn bảo tớ ăn nó nữa.” 

Người máy bảo mẫu mặt không biểu cảm tiếp tục thực hiện quy trình vệ sinh, chọc chọc vào cái bụng nhỏ sau khi bị ướt càng trở nên tròn trịa của chú mèo: “Cậu còn nuốt trôi không?” 

Lê Ngạo lập tức hóp bụng lại, đôi bàn chân trượt đi trượt lại ôm lấy; “Ăn hết được! Còn ăn được rất nhiều, rồi sẽ béo ra.” 

“...” Sự ám ảnh với chuyện ăn uống và béo lên này quả thực đã khắc sâu vào gen của mèo chân ngắn. 

Người máy bảo mẫu im lặng một lát. Trong quá trình vận hành, nó không nhịn được mà chọc thêm vào bụng mèo nhỏ. 

Nó đã phân tích rồi. Cái “tật xấu” nhỏ này của Lê Ngạo không phải do tham ăn, mà là… bản năng sợ hãi chôn sâu trong ký ức. Sự cô độc và thiếu thốn thức ăn từ khi còn nhỏ đã để lại những vết sẹo quá sâu trong cơ thể cậu. 

“Tự tắm sạch đi.” Người máy ném chú mèo đầy bọt vào trong hồ, rồi xoay người đi ra xa để hái dưa hấu. 

Lê Ngạo vào nước tự động bơi theo kiểu chó. Sữa tắm là sản phẩm của thời đại mới, nên không cần lo lắng sẽ gây ô nhiễm cho hồ. 

Mèo con bơi đến chỗ Huân rồi được hắn kéo vào bên cạnh. Hai cậu nhóc cùng lười biếng trôi nổi trên mặt nước, trông như hai cọng rong biển, khẽ lắc lư theo sóng nước. 

Hoàng hôn dần buông, ánh chiều tà lăn tăn trên mặt nước tạo ra những vảy cá màu vàng. Dưới nước, một cái bóng lướt đi cực nhanh, không tiếng động tiến về phía họ. 

Nhưng vừa đến gần hai người, cái bóng đó như đụng phải một tấm chắn vô hình, đột ngột khựng lại. 

Huân không nhúc nhích, chỉ khẽ nghiêng đầu. Đôi mắt đỏ của hắn không hề có biểu cảm gì, nhưng mặt nước lại nổi lên những gợn sóng tinh tế theo hơi thở của hắn. 

Cái bóng không thể đến gần, chỉ có thể từ xa lộ ra khuôn mặt giống như than đá của mình, tủi thân lầm bầm những tiếng “ong ong” như muỗi kêu về phía mèo nhỏ. 

Mèo con nghe thấy là muốn bịt tai ngay. Cậu thực sự đã bị nó này quấn quýt cả ngày trời, phiền đến phát mệt. 

May mà đúng lúc này, Đường Lang Quái số 1 đến đón con. Dị chủng sáu chân này trên ngực treo một phụ kiện hình mèo, nó thuận lợi đi qua đám cỏ răng nhọn đến bên hồ, phát ra một tiếng gầm rú lớn. 

Nghe thấy mẹ gọi, cậu nhóc Logic ngừng lầm bầm, vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhìn mèo con muốn cậu giúp mình nói chuyện. 

Lê Ngạo nhắm mắt lại. Trong lòng cậu mặc niệm: “Mèo không thấy, mèo không thấy.” Mèo nhỏ bị bắt chơi cùng con nít cả ngày, sẽ không mềm lòng nữa đâu. 

Tiểu trùng không nhận được sự thương hại từ mèo con, liền ngay lập tức bật ra một tiếng khóc lớn vang trời. Sợ đến nỗi Lê Ngạo cuống cuồng đạp nước, muốn chạy lên bờ. 

“Câm miệng.” Huân đột nhiên biến thành hình người, đưa tay che tai cho  mèo nhỏ, lạnh lùng nói với nhóc Logic: “Còn dám lải nhải nữa.” 

Hắn chưa nói hết câu, cũng chưa nói sẽ làm gì nhóc Logic. Nhưng sức mạnh và quyền lực không gì khác hơn là một lời đe dọa đầy uy h**p đối với những đứa trẻ nghịch ngợm. Bất kể là người hay dị chủng, đều là như vậy. 

Cuối cùng mèo nhỏ cũng mềm lòng. Cậu vén mí mắt nhìn vị đại gia kia một cái, thở dài, rồi ngoắc ngoắc chân về phía nó. 

Cậu nhóc này lập tức vui vẻ, cũng không sợ Huân nữa. Một cú lùi chân, nó nhảy vọt lại đây, đối diện mèo con với cái mặt đen như mực. 

Lê Ngạo vỗ vỗ đầu nó. Bàn chân của cậu còn không lớn bằng vết nứt trên mặt nó: “Về nhà đi, mẹ trùng gọi em đó.” 

Dỗ ngon dỗ ngọt mãi, cuối cùng cũng lùa được cậu nhóc lên bờ. Chú mèo con với bộ lông ướt sũng, vẻ mặt rất là bi tráng. 

“Lê Ngạo.” Người máy bưng dưa hấu trở lại nói: “Có điện thoại của cậu.” 

Mèo con run lên, đôi tai “xoẹt” một cái dựng thẳng, đôi mắt sáng lên ngay lập tức. Bốn chân cậu vung nhanh như chớp, cái đuôi to giống như mái chèo, chèo chèo trèo lên bờ: “Có phải ba ba không? Có phải ba ba gọi cho con không?” 

Người máy đưa đầu cuối trò chuyện cho cậu. Vừa kề sát vào tai, cậu đã nghe thấy giọng nói quen thuộc từ bên trong: “Rio.” 

“Ba ba ơi~” 

Tiếng gọi này thốt ra nghe ngọt ngào như mía lùi. Đến cả người máy cũng cảm thấy chương trình của mình khẽ run lên. 

“Ba ba đến tiền tuyến vực sâu rồi sao?” Mèo nhỏ đang nằm trên khăn tắm, tự mình lăn qua lăn lại để lau khô được một nửa, sau đó áp tai vào trò chuyện. 

“Nhanh thôi.” 

Vậy mà cậu nhóc này còn có mặt mũi chê nhóc Logic lải nhải, trên thực tế, đến lượt cậu thì hận không thể hỏi cho bằng được những chuyện riêng tư nhất của người ta. 

Ngân Dực thực sự rất bối rối. Một người lạnh lùng, mạnh mẽ như thế có thật sự có thể từng câu từng chữ lắng nghe mèo chân ngắn nói gì không? 

Nhưng Isilis thật sự đang lắng nghe và nghiêm túc trả lời. Cuộc gọi kéo dài hơn nửa tiếng, ngay cả khi mèo nhỏ vừa gặm dưa hấu vừa nói chuyện, y cũng không hề có chút phiền lòng. 

Huyết thống có lẽ là một điều thực sự kỳ diệu. Hoặc có lẽ, chú mèo này thực sự rất được y yêu thương. 

“Rio có luyện kiếm, chú Lian cũng khen con giỏi.” Cậu nhóc tự mãn nói câu này bằng tiếng Delphi. Điều đó khiến Isilis bật cười: “Tuyệt vời.” 

“Đợi con luyện tập thêm.” Mèo con ném vỏ dưa hấu cho đám cỏ răng nhọn ăn: “Đợi con luyện tốt, con sẽ cùng ba ba đến tiền tuyến vực sâu.” 

Isilis không hứa hẹn chuyện này mà chỉ nói: “Ăn uống đầy đủ, lớn lên thật vui vẻ.” 

May mắn là mèo nhỏ cũng không nghĩ nhiều. Trong chớp mắt, cậu đã bị y dẫn sang chuyện khác, lẩm nhẩm kể về những gì mình đã ăn trong ngày. Từ cháo sữa bò buổi sáng đến bữa ăn nhẹ buổi chiều, ngay cả quả dưa hấu được chia thành mấy miếng cũng phải đếm tỉ mỉ từng miếng một. 

Isilis chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, giọng nói hiếm khi dịu dàng đến thế. 

Mãi cho đến khi hoàng hôn chìm xuống, ánh sáng vàng trên bầu trời tan đi, mèo con mới thỏa mãn kết thúc câu chuyện, dụi dụi mắt, mềm mại và lưu luyến nói lời tạm biệt với ba ba. 

Đợi đầu dây bên kia cúp máy, Isilis mới từ từ thu hồi đầu cuối trong tay. 

Vẻ dịu dàng trên mặt y rút đi, đôi mắt vàng khôi phục sự lạnh lẽo, như thể mọi sự dịu dàng chưa từng tồn tại. 

“Tín hiệu của chiến hạm chỉ huy quân đoàn thứ ba đã được kết nối chưa?” Vị quân vương tóc vàng đứng dậy, đi về phía khu vực liên lạc. 

“Như cũ mất liên lạc.” Người liên lạc nói: “Chúng ta sắp tiến vào khu vực tiền tuyến. Khi đến giữa chặng, có lẽ có thể bắt được tín hiệu chập chờn.” 

Cái gọi là vực sâu, là một vết nứt khổng lồ vắt ngang biên giới vũ trụ. Nó không giống hố đen với một trung tâm lực hấp dẫn ổn định, mà là một vùng hỗn loạn nuốt chửng mọi quy tắc và lẽ thường của vật lý. 

Ngay cả ánh sáng cũng sẽ bị xé tan, năng lượng sẽ mất đi trật tự, còn tọa độ thời gian và không gian thì dần tan vỡ. 

Về mặt thị giác, nó gần giống một hố đen nhưng lại đáng sợ hơn nhiều. Loài người đến nay vẫn chưa thể phân tích được cấu trúc của nó, cũng không thể quan sát được bên trong. 

Chỉ có dị chủng mới có thể đến gần. Đó là cái nôi sản sinh dị chủng, mỗi năm có đến hàng triệu dị chủng mới sinh ra từ đó. 

Loài người đã thiết lập một vành đai phòng vệ cách vực sâu hàng vạn năm ánh sáng, được gọi là tiền tuyến vực sâu. 

Đây là một khu vực phòng thủ quân sự khổng lồ bao quanh vực sâu, do nhiều thế lực và quân đoàn phân đoạn đóng giữ. Nó vừa là trạm cảnh giới, vừa là ranh giới cuối cùng để tiếp nhận tín hiệu. 

Và tín hiệu của quân đoàn thứ ba đã bị mất liên lạc ở khu vực cuối của tiền tuyến, cũng là khu vực gần vực sâu nhất — vành đai quan trắc T-9. 

Nhìn từ tọa độ, họ đã tiến sát đến giới hạn. Chỉ cần tiến thêm một bước, đó sẽ là nơi mọi thứ không thể quay đầu lại. 

“Có gì đó kỳ lạ.” Thẩm Xác nói: “Từ 20 năm trước, khi vực sâu xảy ra một chấn động không rõ, khu vực tiền tuyến đã lùi ra ngoài rất nhiều. Sao quân đoàn thứ ba lại tiến sâu như vậy?” 

Isilis nhìn ra ngoài cửa sổ hạm. Đã có quân đội liên minh tiến đến tiếp viện. 

“Bệ hạ, đối phương yêu cầu được vào.” 

Với cái gật đầu của quân vương, quân hạm hoàn thành việc kết nối. Lối đi tiếp nối được mở ra, cửa khoang kim loại từ từ hé, áp suất bên trong khoang được điều chỉnh xong. Tiếng bước chân từ xa đến gần. 

Ngay khoảnh khắc đó, khi Thẩm Xác nhìn thấy bóng người bước vào, bờ vai đang thả lỏng của hắn bỗng nhiên căng thẳng. 

“Fett Craven.” 

Fett tóc đen mắt tím, đẹp đến mức gần như tà khí. Anh ta khẽ vỗ quạt xếp lên má, trước tiên hành lễ với Isilis, rồi nghiêng mặt nhìn Thẩm Xác. Giọng nói mang theo ý cười khiến Thẩm Xác khó chịu. “Lại gặp nhau rồi, em trai của ta.” 

Thẩm Xác nắm chặt thanh đao trong tay, vẻ mặt trở nên lạnh lùng. 

Isilis không có thời gian để ý đến những sóng ngầm dữ dội giữa họ. Y chỉ hỏi: “Vì sao quân đoàn thứ ba lại tiến sâu vào lòng tiền tuyến?” 

Fett thu lại nụ cười, giơ ngón trỏ và ngón giữa lên vẫy vẫy về phía sau: “Bệ hạ Isilis, xin hãy xem.” 

Thiết bị chiếu hình ngay lập tức được bật lên. Hình ảnh trên màn hình đã ghi lại thông tin mà quân đội Liên Bang nhận được trước khi mất liên lạc. 

“Từ trong vực sâu có một đoạn tín hiệu cầu cứu, được phát ra từ Thẩm Tuân – anh hùng đã hy sinh của Liên Bang.” 

Vừa nghe thấy cái tên này, Isilis liền nhíu mày. “Thẩm Tuân? Là chú của ngươi?” Y nghiêng mắt nhìn Thẩm Xác. 

“Không thể nào.” Hàm răng của Thẩm Xác khẽ siết chặt trong khoảnh khắc: “Từ vài chục năm trước, người ấy đã hy sinh trên chiến trường, chết không còn xương cốt.” 

Đây là chuyện ai cũng biết, nhưng tín hiệu liên lạc này rõ ràng được phát ra từ đối phương thì phải giải thích thế nào? 

Fett lại nhấp quạt xếp: “Tướng quân Thẩm Tuân là anh hùng của Liên Bang thời xưa. Liên Bang vô cùng coi trọng sự kiện lần này, nên đã cử đội gác đi đến vành đai quan trắc T-9.”  

Anh ta tiếp tục, ý bảo cấp dưới cập nhật hình chiếu: “Ngay khi Liên Bang vừa lên đường, quân đoàn thứ ba đã liên hệ với quân ta để cùng tiến lên. Phía ta chưa biết rõ nguyên do, nhưng chuyện nguy hiểm như vậy, dĩ nhiên có người đi cùng thì tốt hơn.” 

Liên Bang đã nhận được một đoạn tin tức từ một người đã hy sinh từ lâu. 

Isilis nhìn vị quân đoàn trưởng của quân đoàn thứ ba trong màn hình, trong lòng có suy đoán. 

Một gã đàn ông lạnh lùng, trầm ổn như vậy mà lại sốt ruột, thậm chí không kịp chạy về khu vực tín hiệu để truyền tin tức về nước, chỉ có thể là người đó cũng đã nhận được một tin tức nào đó có liên quan đến Delphi. 

Rốt cuộc là chuyện gì, mà lại khiến người đó lại bận tâm đến thế? 

... 

“Lê Ngạo!” Người máy đứng ngoài đình, gọi vào trong sân; “Có người tìm cậu.” 

“Hả?” 

Mèo con đang nghiêm túc mài móng vuốt trên thân cây thì khựng lại. Móng vuốt còn dính trên vỏ cây, chưa kịp rút về. Cái đầu tròn quay nửa vòng, nghiêng đầu nhìn qua. 

“Ai tìm tớ á?” 

... 

Tác giả có lời muốn nói: 

Đường Lang Quái số 1 belike: Mẹ gọi con về nhà ăn cơm. 

Bình Luận (0)
Comment