Ngân Dực hôm nay mang dáng vẻ của một loại người máy có tay chân thon dài.
Sân rộng như vậy, mà mèo con chân ngắn kia cứ nhất định phải len qua g*** h** ch*n nó, ló cái đầu nhỏ ra nhìn thử xem ai đang gọi mình.
“A!” Mắt Lê Ngạo sáng rực lên, reo vui với người tới: “Là anh!”
Có lẽ nhờ từng cùng nhau chia sẻ len sợi, giọng mèo con mang theo sự kinh hỉ thân thiết.
Bạch Vân Quân nghe tiếng thì cúi đầu, khóe mắt cong cong nở nụ cười. Khác với lần trước gặp nhau, khi đó Lê Ngạo ngồi xổm trên đài cao, khoảng cách xa không tiện làm lễ. Lần này mèo nhỏ đứng ngay dưới đất, mà “sàn xe” lại thấp, quả thực không thể nào thi triển nổi cái lễ “hôn tay” kia.
Anh bèn quỳ một gối xuống, hành một lễ thông dụng trong Đế quốc, giọng nói ôn nhuận như gió nhẹ lướt qua mây trắng: “Chúc điện hạ Lê Ngạo một ngày tốt lành.”
“Anh cũng vậy nha.” Mèo nhỏ ngẩng đầu hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì không?”
Bạch Vân Quân theo sự dẫn dắt của người máy đi vào trong phòng. Đợi đến khi mèo con từ bậc thang nhảy phốc lên ghế dựa, anh mới ngồi xuống phía đối diện mở lời: “Có ba chuyện thần muốn nói với ngài.”
Brenna lặng lẽ đi tới, bưng khay trà rót cho khách nhân một ly, còn đặt trước mặt mèo con một chén sữa nhỏ.
Bạch Vân Quân mỉm cười cảm ơn thị nữ, rồi mới ôn tồn nói tiếp: “Chuyện thứ nhất là muốn hỏi điện hạ cảm thấy thế nào về trải nghiệm công viên trò chơi lần trước.”
Lê Ngạo ôm chặt lấy chén sữa bằng hai móng, cả khuôn mặt gần như vùi vào trong, vừa uống vừa lắng nghe. Nghe thấy người ta hỏi, cậu l**m sạch vệt sữa dính ở khóe môi, rồi ngẩng đầu chớp mắt hỏi: “Trải nghiệm là cái gì vậy?”
“Tức là ngài chơi có vui không?”
Thế thì chắc chắn là rất vui rồi. Chú mèo chưa bao giờ được chơi nhiều phương tiện giải trí đến thế. Bất kể là những con ngựa gỗ kêu “ô ô”, hay đoàn xe lửa nhỏ chạy “xình xịch”, thứ nào cũng vô cùng mới lạ với cậu. Quan trọng nhất là không cần tiền!
Đó là công viên trò chơi thuộc về riêng mèo nhỏ, dĩ nhiên sẽ không thu phí của cậu.
Cậu nhóc này quá dễ đoán. Bạch Vân Quân - người đã chìm nổi trên thương trường nhiều năm, chỉ cần nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu là đã biết được câu trả lời.
“Chơi rất vui á.” Lê Ngạo buông bát sữa, l**m l**m tay, định tự mình lau mặt. Cậu lau bên trái, lau bên phải, cuối cùng lắc đầu mấy cái liên tiếp, rồi khom người nói với anh: “Chỉ là cái máy rất hư, một tuần chỉ cho em chơi hai tiếng.”
“Thế thì thật xấu.”
Một chú mèo nhỏ có thể tùy tiện nói, nhưng Bạch Vân Quân thì làm sao có thể? Hắn chỉ có thể cong khóe mắt, kìm lại mong muốn lau mặt cho mèo nhỏ, rồi nói tiếp: “Chuyện thứ hai là về cà chua và các loại rau củ.”
“Chúng nó làm sao vậy?” Mặt vừa mới lau xong, cậu lại cúi đầu uống tiếp, chẳng biết vừa rồi cất công lau là vì cái gì.
“Sản lượng rau củ của ngài trồng thật sự quá cao.” Đây không phải là lời khen suông của Bạch Vân Quân, mà là một sự thật hiển nhiên: năng suất quá cao, đến mức không thể kiểm soát. Như cà chua, dưa leo là loại cây sống một năm, mỗi vụ mỗi mùa, thu hoạch xong thì phải bỏ cả cây. Nhưng những thứ mà mèo nhỏ trồng, tất cả đều là cây lâu năm, thu hoạch xong sẽ ngủ đông, đợi đến mùa sau lại nở hoa kết quả, nhàn hạ đến mức không thể nhàn hơn.
Hiện tại người Delphi đang sống một cuộc đời quá đỗi xa hoa, họ nhìn vườn rau vươn nanh múa vuốt, cảm thán vì thứ này trồng quá dễ, chẳng có chút cảm giác thành tựu nào.
Đợt thu hoạch đầu tiên vừa kết thúc, rau củ trong nhà người Delphi còn chưa ăn hết, vụ mới đã lại sắp ra. Dù có làm mứt hay dưa muối cũng không thể tiêu thụ hết lượng nguyên liệu khổng lồ này.
Ăn không xuể, căn bản là ăn không xuể.
Mà những loại quả có khả năng chữa lành này, chỉ có tác dụng trong vòng 3 ngày kể từ lúc hái xuống, sau thời gian đó thì chúng chỉ là rau củ bình thường mà thôi.
Người Delphi cũng không phải là những kẻ đại thiện nhân trong vũ trụ, nhưng nhìn thấy những loại quả đã mất đi khả năng chữa lành thì khó tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Và Bạch Vân Quân là một thương nhân cực kỳ thành công. Anh muốn hợp tác với Delphi, bán số rau củ dư thừa này với giá cao cho những người trong vũ trụ.
Người Delphi không thiếu tiền, nhưng ai lại ghét bỏ việc có thêm tiền chứ? Bạch Vân Quân đã nghĩ như thế.
Về vấn đề lãng phí đáng xấu hổ này, bộ phận liên quan đã trả lời anh: “Đây là rau củ do điện hạ mèo con trồng, mọi quyền sở hữu đều thuộc về cậu ấy. Chúng tôi chỉ giúp cày cấy thôi.”
Bạch Vân Quân rất giỏi làm ăn kinh doanh. Anh dám lớn tiếng tuyên bố rằng, trong vũ trụ này không có thương nhân nào thành công hơn anh. Nhưng phải làm thế nào để đàm phán với một đứa trẻ mới chỉ sáu tuổi? Cậu thậm chí còn đang ở cái tuổi chỉ biết uống sữa bằng bát.
“Cho nên ngài xem, có muốn bán đi một ít không?” Bạch Vân Quân cúi đầu nói với Lê Ngạo: “Ta sẽ giúp ngài vận hành dây chuyền sản phẩm. Sau khi trừ đi chi phí hoạt động, tất cả lợi nhuận đều thuộc về ngài.”
Sợ mèo nhỏ không hiểu, anh lại giải thích một lần: “Ví dụ một quả cà chua bán mười nghìn đồng, thần chỉ lấy một nghìn đồng chi phí hoạt động, số tiền còn lại đều là của ngài.”
Lê Ngạo đã đi học được mấy ngày, tuy chỉ là mẫu giáo, nhưng cậu cũng không còn là đứa trẻ ngốc nghếch chỉ biết một đồng.
Cậu muốn kiếm tiền. Dù hiện tại cuộc sống của cậu không thiếu thốn gì, nhưng cậu vẫn còn bà nội. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ tìm được bà nội, cậu muốn kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền để bà nội cũng có một cuộc sống tốt.
“Nếu mọi người ăn không hết thì có thể bán.” Mèo con ngẩng đầu: “Em có cần ra ngoài bày sạp không?”
Như để chứng minh mình rất đáng tin cậy, cậu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Em rất giỏi bày sạp và bán hàng!”
Cậu từng theo bà nội đi bán rau củ. Thường là vào sáng sớm, mặt trời vừa lên, trải một miếng vải trước chợ, thế là đã có một cái sạp nhỏ rồi.
“Cái đó thì không cần đâu…” Bạch Vân Quân dùng tay trái ấn xuống tay phải, phải dùng lực kiềm chế rất lớn mới không đưa tay ra xoa b* ng*c lông xù nhìn rất muốn nắn kia của cậu: “Chúng ta sẽ bán qua livestream. Ngài muốn xuất hiện thì xuất hiện, không muốn thì thôi.”
Chỉ dựa vào công dụng chữa lành của những loại rau củ quả này, những thứ này không lo không có người mua, hoàn toàn là thị trường của người bán.
“Livestream có phải là có thể kiếm tiền không?” Mèo con lanh lợi lập tức truy hỏi. Trước đây cậu cũng từng livestream một thời gian, tiền mua đồ cho Huân và người máy đều là kiếm được từ khoảng thời gian đó.
Bạch Vân Quân cũng là một người biết cách làm việc. Thấy mèo con có ý muốn kiếm tiền, anh lập tức tạo bậc thang cho cậu: “Điều đó là tất nhiên rồi.”
Chỉ dựa vào bộ lông mượt mà và chiều cao tương đối của mèo con, đừng nói cậu bán rau củ có thể trì hoãn sự ô nhiễm, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ làm một đám người mê mẩn.
Chú mèo “vạm vỡ” không nói lời nào, chỉ dang móng vuốt ra mà tính toán.
Cậu tính xem mình phải tặng quà cho bao nhiêu người: bên cạnh cậu có cún con, Cơ, chú Tán Ân, chú Lian, cô Rayna, còn có cả anh Ryan nữa. Còn có Brenna nữa chứ. Quan trọng nhất là còn có ba ba! Họ đều rất tốt với cậu, cậu cũng muốn mua quà cho họ, tất cả những thứ này đều cần tiền!
Lê Ngạo càng tính toán, vẻ mặt càng nghiêm túc. Càng tính, cậu càng cảm thấy mình nhất định phải kiếm tiền. Gương mặt đầy lông xù của cậu nghiêm trang: “Vậy thì em sẽ livestream.”
Bạch Vân Quân dĩ nhiên không thể cùng một chú mèo thương lượng lộ trình livestream, chỉ cười tán thưởng và định nhân cơ hội này đi thương lượng với người giám hộ của cậu.
Trước mắt, việc quan trọng nhất là việc thứ ba. Bạch Vân Quân rời khỏi ghế, một lần nữa quỳ một gối xuống đất, cúi đầu: “Điện hạ Lê Ngạo, thần có một yêu cầu quá đáng.”
Mèo con nghiêng đầu nghe anh nói, trong mắt lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu, vẫn còn thắc mắc không hiểu cái từ "yêu cầu quá đáng" này có ý nghĩa gì.
Rốt cuộc là "quá đáng" hay là "không cần"? Mèo mèo cảm thấy mình không hơi khó hiểu.
Đúng lúc mèo nhỏ sắp làm chính mình bối rối thì Bạch Vân Quân lại ôn tồn bổ sung một câu: “Thần muốn thỉnh cầu ngài, giúp thần hoàn thành một chuyện.”
“Anh cứ nói đi.” Thấy Bạch Vân Quân nghiêm túc như vậy, mèo con cũng không tự giác ngồi thẳng, hai chân trước đặt trước người, cái đuôi quấn quanh người tạo dáng.
“Thần muốn gia nhập Delphi, muốn thỉnh cầu ngài làm người tiến cử cho thần.”
Từ xưa đến nay, số người ngoại tộc thành công gia nhập Delphi không quá hai bàn tay. Brenna vẫn luôn đứng hầu hạ, rót nước cho mèo con ngây thơ, rồi lại ngâm thêm bánh quy vào bát sữa, dẫn mèo đi ăn cơm.
Lúc này cô mới quay người nói với Bạch Vân Quân: “Chuyện này cần phải có sự đồng ý của bệ hạ.”
Bất kể là ai đến làm người tiến cử cho Bạch Vân Quân đều phải đạt được sự cho phép của vị quân chủ đế quốc này trước.
Brenna khoanh tay, rũ trước người. Vẻ mặt ôn hòa rút đi, thay vào đó là sự sắc bén của một phó thị vệ đế quốc: “Mời ngài rời khỏi đây.”
Bạch Vân Quân vốn là người từng trải, anh ngay lập tức hiểu ra rằng cô đã hiểu lầm ý đồ của mình, cho rằng anh muốn đi vòng qua quy trình chính thức để lừa gạt tiểu điện hạ. Anh không hề tức giận, ngược lại còn hơi khom người, giọng điệu thành khẩn: “Lời nói của tôi chưa được chu toàn, quả thực là sơ suất.”
Anh từ trong lòng lấy ra một phong thư đã được chính quân chủ đế quốc xác nhận, hai tay đưa lên. Giọng nói anh trầm ổn và trịnh trọng: “Việc này không phải tôi tự tiện làm. Trước khi bệ hạ Isilis xuất chinh, ngài ấy đã đích thân phê chuẩn cho tôi đến để giao tiếp với điện hạ Lê Ngạo. Trong văn kiện có phê chuẩn rõ ràng, đại thần phụ trách các vấn đề di dân của Delphi cũng đã biết và lập hồ sơ về việc này.”
Mặc dù Bạch Vân Quân nói năng tha thiết và đưa ra thư phê chuẩn của bệ hạ, Brenna vẫn không thả lỏng.
Với tư cách là Phó Thị Vệ Đế quốc, cô đủ cảnh giác. Cô lập tức liên lạc với cục sự vụ di dân để xác minh. Đến khi xác nhận quả thật có chuyện này, cô mới mỉm cười, trao lại phong thư cho Bạch Vân Quân.
“Thứ cho tôi thất lễ.” Cô cười tủm tỉm vén làn váy.
Bạch Vân Quân lại có chút thưởng thức sự cẩn trọng của cô. Dù sao cô là người chăm sóc cho mèo nhỏ, cẩn thận như vậy cũng là điều tốt.
Lê Ngạo vẫn vừa ăn cơm vừa nghe người ta nói chuyện. Nhờ việc thường xuyên xem TV cùng bà nội, từ chuyện quốc gia đại sự đến tin tức dân gian, cậu đều xem cho vui. Vì vậy cậu nghe và hiểu được bảy tám phần.
Chú mèo mập mạp thông minh như thế làm sao có thể nghe không hiểu?
“Thế thì em phải giúp anh như thế nào?”
Chuyện này thật ra không khó. Muốn phán đoán một người có thể gia nhập Delphi hay không, đều phải do ý chí của vương quốc tiến hành phân định. Chỉ cần người đó mang theo huyết mạch của Leganes, đánh thức được ý chí vương quốc, thì sẽ được công nhận.
Cái gọi là ý chí của vương quốc, đó là một pho tượng uy nghi.
Nó đứng ở trung tâm Delphi, cao khoảng trăm mét. Chủ nhân của pho tượng chính là vị quân chủ đầu tiên của Delphi — Leganes Đệ Nhất. Ngài đội vương miện, hai tay đặt trên đuôi kiếm, áo choàng dài màu vàng xanh bay phấp phới.
Lê Ngạo được thị nữ tỉ mỉ trang điểm, cậu ngửa đầu, chiếc vương miện nhỏ trên đầu vì động tác quá mạnh mà nghiêng nghiêng sắp trượt xuống. Cậu vẫn không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn. Chiếc áo choàng nhỏ màu đỏ rộng thùng thình, phủ trên lưng, chỉ để lộ một đoạn đuôi.
Pho tượng có khuôn mặt lạnh lùng, trầm mặc và uy nghiêm, nhìn xuống toàn bộ vương quốc.
Lê Ngạo ngửa đầu nhìn một lúc lâu, mang theo chút nghi hoặc và dò hỏi, khẽ gọi một tiếng: “... Ba ba ơi?”
Giọng không lớn, nhưng trong không gian trang nghiêm lại vang lên rõ ràng đến lạ.
Những người Delphi đến vây xem nghi thức không ít, dù sao cảnh tượng này hàng chục năm cũng khó thấy được một lần. Sau khi nghe thấy tiếng gọi của mèo nhỏ, họ phát ra một tiếng cười thiện ý: “Quả nhiên, điện hạ cũng cảm thấy bệ hạ Isilis và Sư Vương đệ nhất lớn lên rất giống nhau.”
“Không phải bệ hạ Isilis đâu ạ.” Chú mèo quá bé, nên khi thực hiện nghi thức, cần có một người dẫn đường đi cùng: “Dựa theo bối phận, ngài nên gọi là tổ tiên gia gia.”
Lê Ngạo ngây ngô, nghe theo tiếng người dẫn đường mà gọi: “Tổ tiên gia gia ơi?”
Chỉ là một câu gọi vô tình, không có sự chuẩn bị, không hề có nghi thức. Trong khoảnh khắc đó, pho tượng kia đã chuyển động, phong ấn lâu nay đã được đánh thức.
Chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra. Ngay cả các vị quân chủ đời trước, muốn đánh thức ý chí của vương quốc cũng cần phải tự mình dâng lời thề, dùng tinh thần lực để kích hoạt tế đàn, hoàn thành một chuỗi nghi thức phức tạp và trang nghiêm.
Người dẫn đường ban đầu còn có chút bối rối không biết phải dạy mèo nhỏ thực hiện nghi thức như thế nào, nhưng chú mèo nhỏ đầy lông xù này, chưa đến sáu tuổi, lại nhẹ nhàng đánh thức nó như vậy.
Quá đỗi đơn giản, khiến người Delphi cảm thấy có chút khó tin, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của mèo con, họ lại thấy mọi thứ đều là lẽ đương nhiên.
Đó chính là đứa trẻ mà vận mệnh ban tặng cho Delphi, cậu xứng đáng nhận được tất cả sự ưu ái của đất nước này.
Đám người đồng loạt quỳ xuống.
Thanh cự kiếm ban đầu cắm ở dưới bệ đã được pho tượng rút ra và giơ lên trong tay. Đó là một động tác chém rất chuẩn xác.
Người dẫn đường quỳ một gối xuống đất, bế chú mèo lên, nói với Bạch Vân Quân: “Bạch tiên sinh, ngài đã biết những hậu quả có thể xảy ra. Giờ đây, ngài có muốn chấp nhận sự phán xét không? Xin hãy tự mình cân nhắc lựa chọn cuối cùng này.”
Nếu có thể vượt qua phán xét, anh sẽ trở thành một thành viên của Delphi và sức mạnh của Delphi Chi Tinh cũng sẽ có hiệu lực đối với anh. Nhưng nếu không thể vượt qua, thanh kiếm của đế vương treo lơ lửng kia sẽ lập tức chém xuống, chặt đứt đầu anh.
Trong suốt lịch sử của Delphi, số lượng ngoại tộc bị thanh kiếm này phán xét nhiều không đếm xuể. Đầu của họ bị phong ấn trong bê tông, trở thành một phần của bệ pho tượng này.
Khi đối mặt với sự sống và cái chết, không ai có thể hoàn toàn không sợ hãi. Ngay cả một người giỏi tính toán như Bạch Vân Quân, giờ phút này đứng dưới pho tượng, cũng khó tránh khỏi đầu ngón tay hơi lạnh, tim đập hơi loạn nhịp.
Nhưng anh vẫn không lùi bước.
So với nỗi sợ hãi bản năng trước cái chết, cảm xúc trong lòng anh lại càng có nhiều sự hưng phấn hơn. Đó là sự kích động khi sắp được công nhận điều mà lòng mình khao khát.
Anh được đứa trẻ của Isilis tiến cử. Khoảng cách giữa anh và y đã tiến thêm một bước. Từ nay về sau, anh có thể đường hoàng mà nhìn thẳng vào người kia, có thể giống như mọi người, gọi y là Mặt Trời.
Bạch Vân Quân rũ mi mắt, giấu đi ánh mắt nóng cháy chợt lóe lên dưới đáy, anh hít một hơi thật sâu, quỳ gối trước pho tượng.
Thanh cự kiếm xé gió mà rơi xuống, người dẫn đường che hai mắt mèo lại, dùng tinh thần lực tạm thời ngăn cách thính giác của cậu.
Quân chủ tương lai không thể sợ hãi máu tươi, nhưng cậu quá nhỏ. Không một người Delphi nào muốn cậu chứng kiến cảnh tượng đó.
Trong khoảnh khắc phán xét ngắn ngủi, trong đầu Bạch Vân Quân hiện lên rất nhiều hình ảnh. Thanh cự kiếm lơ lửng trên cổ, anh không ngẩng đầu cũng không hề sợ hãi. Sau đó, anh nghe thấy tiếng reo hò.
Thanh cự kiếm được nâng lên, một lần nữa c*m v** bệ đá. Anh nghe thấy người ta hô lên: “Tuyệt vời, có người mới rồi!”
Người dẫn đường buông tay ra khỏi đôi mắt mèo con. Lê Ngạo còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, đã bị mọi người giơ lên không trung: “Chúng ta hãy cùng cảm ơn, cảm ơn điện hạ Rio vì đã mang đến dòng máu mới cho Delphi!”
“Hãy cùng nói: Cảm ơn chú mèo nhỏ!”
Một đất nước rộng lớn như vậy, lại chỉ có vỏn vẹn hơn chín vạn người. Lúc này, họ vẫn vì một thành viên mới gia nhập mà vui sướng. Và trong hàng chục năm sau đó, gần như mỗi năm, đều sẽ có hàng trăm, hàng nghìn người đặt chân lên vùng đất này, cống hiến hết mình cho đất nước.
Đó là những tín đồ của một người mang tên Lê Ngạo.
“Bymond.” Rayna ôm chú sư tử trắng nhỏ, cười nói với người bên cạnh: “Thế nào, nếu ngươi hứng thú với Delphi Chi Tinh, có muốn chấp nhận phán xét để gia nhập Delphi không?”
Vẻ mặt tuấn tú của Bymond khẽ cong lên một chút: “Đó là một đề nghị rất hay, tôi sẽ suy xét.”
...
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Vân Quân là một người có đầu óc. Anh ta biết "ông lớn" sẽ không để ý đến anh, nhưng không sao, "đứa trẻ nhỏ" để ý đến anh là được rồi [kính râm].
Hãy cùng nói: Cảm ơn chú mèo nhỏ!