Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 68

Đối với Lê Ngạo mà nói, mùa hè có một điểm đặc biệt không tốt đó chính là bộ lông của cậu thật sự quá dày. 

Dù thời tiết ở Delphi mang khí hậu biển đặc trưng, nhiệt độ mùa hè thường không vượt quá 30 độ. Nhưng nơi đây không thịnh hành điều hòa, nên cũng đủ để chú mèo cảm thấy nóng bức. 

Mèo nhỏ nằm dài trên sàn phòng tắm, bốn chân dang ra, bụng hướng lên trời, không nhúc nhích mà dán chặt vào nền gạch sứ để hóng mát, giống hệt một cái bánh pudding bị tan chảy. 

Huân ôm nước trái cây bay đến, cắm ống hút đưa tới bên miệng mèo con: “Lê Ngạo.” 

Mèo con không thèm ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng. Sau khi cảm nhận được hơi lạnh, cậu lập tức ngậm lấy ống hút, ừng ực ừng ực uống. 

Người máy bảo mẫu đứng bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt. Nó cảm thấy con mèo chân ngắn này quả thực lười đến quá đáng, nằm uống nước ngay cả miệng cũng không thèm lau, để mặc cho nhóc quái vật dán lên cọ sạch. 

“Lê Nga Nga.” Ngân Dực gọi cậu. 

Chú mèo không nói gì. 

Nhưng người máy rõ ràng nhìn thấy tai cậu khẽ động. Đôi mắt điện tử nhíu lại, người máy lại gọi: “Kem.” 

“Ở đâu?” Mèo dũng mãnh lật mình một cái, nhưng không lật nổi. Cậu phải đạp chân mãi một lúc mới đứng dậy được nhờ sự giúp đỡ của Huân, cọ một rồi chạy đi. Còn đâu bộ dạng như con mèo chết vừa rồi?  

“Lê Ngạo có được ăn không?” Giọng nói còn mang theo vẻ hân hoan. 

Ngân Dực hỏi: “Lúc nãy ta gọi cậu, vì sao cậu không trả lời?” 

Có đồ ăn ngon treo trước mặt, cậu nhóc này liền biết cách lấy lòng người. Hai móng vuốt ôm lấy thân máy, cậu không hề nói dối để lấp l**m, ngược lại đôi mắt ngấn nước long lanh nói: “Tớ xin lỗi.”  

Rồi ngay lập tức chuyển sang vấn đề mấu chốt: “Kem ở đâu?” 

“...” Thật không thể không phục, không thể không phục. 

Ngân Dực nhìn cái đầu tí tẹo của cậu, sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn tội nghiệp, nói: “Ta đang chuẩn bị làm, cậu đến giúp đi.”  

Bồi dưỡng khả năng động tay động chân của trẻ con, cũng coi như là đôi bên cùng có lợi. 

Chú mèo con Lê Ngạo này, tuổi còn nhỏ như thế mà đã có vô số quần áo và phụ kiện. Dù chính cậu sẽ không mặc, nhưng khổ nỗi cậu lại có một thị nữ rất thích trang điểm. Bất kể làm chuyện gì, đều phải có một bộ tạo hình phù hợp mới được. 

Mặc chiếc tạp dề nhỏ, bốn chân đều đeo bao tay ren, trên đầu còn đội một chiếc mũ đầu bếp bé xíu, mèo nhỏ dán ở cửa tủ lạnh, đang khuấy lòng đỏ trứng trong một cái bát lớn hơn cả cơ thể mình. 

Huân còn thích việc này hơn cả cậu, cũng được Brenna trang trí theo phong cách tương tự, đang như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm động tác của người máy. 

[Huân học được rồi, Huân cho ngươi nghỉ việc.] 

“……” Mỗi lần người máy vừa nghĩ rằng tiểu quái vật này có chỉ số thông minh vượt trội, thì ngay sau đó, ở một chỗ chẳng thể hiểu nổi nào đó, nó lại cảm thấy hắn hoàn toàn chẳng có chút thông minh nào cả. 

Quả nhiên, chỉ số thông minh này sẽ bị lây nhiễm. Khi một mình học bài, tiểu quái vật rõ ràng rất siêu phàm, nhưng một khi ở gần chú mèo chân ngắn, hắn lại trở nên ấu trĩ đến mức khiến người máy phải câm nín. 

“Cơ.” Mèo con không còn cảm thấy nóng nữa vì khí lạnh từ tủ lạnh tràn ra từ cửa. Lê Ngạo khuấy khuấy cái bát, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào món ăn trong bát, bỗng nhiên bật ra một câu: “Hư vô nghĩa là gì?” 

Ngân Dực đầu tiên sững sờ một chút, sau đó liền nhớ ra mèo chân ngắn đã nghe thấy hai từ này ở đâu. 

Trong lời tiên tri thứ ba của Ariya có nói: “... Cậu ấy đến từ nơi ẩn mình trong hư vô...” 

Toàn thể Delphi chưa bao giờ quên việc tìm kiếm quê hương cho mèo nhỏ, vì vậy gần đây các cuộc thảo luận về từ “hư vô” ngày càng nhiều. Ngay cả khi nó đang làm việc, cũng có thể nghe thấy đồng nghiệp thảo luận về hai từ này. 

Hư: trống rỗng, không tồn tại, không có thực thể. 

Vô: Không có, không tồn tại. 

Ghép lại với nhau, đây không phải là một từ hay. 

Những cuộc thảo luận về quê hương Lê Ngạo ngày càng trở nên tiêu cực, nhưng không ai từ bỏ. Người máy sẽ không nói dối. Nó phá lệ bế chú mèo lên, đặt trên vai, rồi nhẹ nhàng vỗ về cậu, nói: “Chúng ta nhất định sẽ tìm được. Nếu lời tiên tri đã nói đến nơi đó, vậy có nghĩa là cậu nhất định có quê hương, chỉ là nó ẩn mình quá sâu, chúng ta phải mất thời gian để tìm ra thôi.” 

Lê Ngạo vùi mặt vào cổ người máy, giọng nói nghe rầu rĩ: “...Tớ muốn bà nội cũng được ăn kem...” 

Ngân Dực thật sự không giỏi an ủi người khác. Nó nhìn thấy nhóc quái vật đang nóng lòng, liền đưa mèo con cho hắn. 

Huân ôm Lê Ngạo vào lòng, nâng mặt mèo nhỏ lên, trịnh trọng gọi: “Lê Ngạo.” 

Lê Ngạo hít hít mũi, một lúc lâu sau mới mềm mại “ừm” một tiếng: “Cảm ơn cún con. Chờ cậu lớn lên, đưa tớ đi tìm bà nội nhé.” 

Người máy lặng lẽ nhìn hai đứa nhỏ. Chỉ một lúc sau, tiểu quái vật kia đã dỗ dành mèo con xong. Nó không thể nghe ra quái vật nhỏ đang nói gì qua từ “Lê Ngạo” mà hắn dùng, nhưng có thể đoán được đại khái qua câu trả lời của chú mèo.  

Cá thể dị chủng kia dường như sinh ra đã là để làm việc này, sinh ra đã là để dỗ dành chú mèo này, không cần ai dạy mà vẫn biết l**m đi nước mắt của mèo chân ngắn. 

Kết hợp với phần tiên tri về bạn đời của Đứa Con Vận Mệnh, đôi mắt điện tử của Ngân Dực lóe lên ánh đỏ. Nó lập tức tách hai đứa nhỏ đang ôm nhau ra: “Không được dính nhau! Làm việc cho đàng hoàng!”  

Còn nhỏ như thế đã làm chuyện bậy bạ, một cục than đen sì mà tâm địa lại nhiều mưu mẹo, còn mèo chân ngắn lại ngốc nghếch như thế, lỡ như thật sự bị bắt cóc thì sao? 

Huân nheo đôi mắt đỏ tươi lại, trong mắt là sự dã tính và khinh thường. Đáng tiếc, vẻ ngoài của hắn vẫn là một cục than thành tinh, trông chẳng có chút uy h**p nào. 

Lê Ngạo là một đứa trẻ thật sự, làm sao biết được những suy nghĩ lộn xộn đó. Cậu cầm lấy cây khuấy, đầu bếp mèo tiếp tục công việc: “Nhưng mà Huân...” hai móng vuốt dùng sức, chiếc tạp dề trên người ẩn hiện theo động tác, “Cậu muốn lớn lên thành người như thế nào?” 

Vẻ ngơ ngác thoáng qua trên mặt Huân khi đang giằng co với người máy. Hai giây sau, hắn hơi do dự nói: “Tớ cũng không biết.”  

Hắn dang đôi cánh xương ra vỗ vỗ không khí: “Dù sao cũng không phải là như bây giờ.” 

Trong quá trình tiến hóa, hắn vẫn còn thiếu một điều gì đó. Phần mấu chốt nhất ấy bị ẩn giấu trong hỗn độn, khiến hắn không thể trưởng thành với dáng vẻ mạnh mẽ nhất. 

“Không sao đâu.” Lê Ngạo ngược lại an ủi hắn: “Chúng ta cùng nhau nghĩ nhé.” 

Kem làm xong phải đông lại mới ăn được. Cuối cùng Lê Ngạo cũng ăn được một muỗng trước khi đi ngủ, rồi mãn nguyện cuộn mình trong ổ. 

Đêm ở Delphi gió biển thổi nhiều, mèo con chân ngắn dựa vào người tiểu quái vật lạnh băng ngủ rất ngon lành. Tiếng ngáy là đặc trưng của cậu mèo này, người máy đã quen nghe rồi. Nghe tiếng ngáy du dương, Ngân Dực cũng chìm vào giấc ngủ. 

Gió cuốn tấm rèm lụa mỏng bay phấp phới. Dưới ánh trăng sáng rực rỡ, một vệt sáng như dòng nước lướt qua đậu trên người Lê Ngạo. Tiếng ngáy của mèo nhỏ ngừng lại trong khoảnh khắc. Chính trong khoảnh khắc tạm dừng ngắn ngủi ấy, ý thức vượt qua dòng sông thời gian. 

Những mảnh vỡ cháy đen nằm ngổn ngang. Mặt đất chằng chịt những vết nứt và hố sâu do nổ lớn tạo thành. Trong không khí lơ lửng đá vụn và cặn cháy. Mùi máu tanh hôi và mùi kim loại hòa quyện, làm bỏng rát từng hơi thở. 

Tiếng gào thét của con người hòa cùng tiếng nổ vang và vụ nổ trong nền, khiến màng nhĩ đau nhức. 

“Đồ xấu xa…” Lê Ngạo nhìn thấy vô số sinh vật dị loại bị bọc trong màng thịt và con người đang đánh nhau ở dưới vách núi xa xa. Đây là một chiến trường tàn khốc nhất. Dù mèo nhỏ đã cùng bà nội xem không ít phim chiến tranh chân thực, nhưng bây giờ, lần đầu tiên cậu tận mắt cảm nhận được cái gọi là chiến tranh. 

Mèo con bắt đầu xẹp tai lại mà lùi về sau, móng vuốt giẫm bước loạng choạng. Nhưng chưa lùi được mấy bước, cậu đã đụng phải thứ gì đó. Cậu giật mình, theo bản năng ngẩng đầu. Phản chiếu trong mắt cậu là một thiếu niên. 

Thiếu niên kia nhìn qua tuổi không lớn, vóc dáng rất cao, tóc đen hơi xoăn. Từng sợi tóc bay lộn xộn trong gió càng tôn lên đôi mắt xanh lam của anh. Vai lưng rộng. Gió thổi qua chiếc áo sơ mi trắng làm lộ ra vóc dáng săn chắc đặc trưng của thiếu niên. 

Anh hiển nhiên cũng nhìn thấy mèo nhỏ, đuôi lông mày hơi nhướng lên, khóe miệng nở một nụ cười vừa sạch sẽ vừa đẹp trai: “Lại chạy loạn trong lúc ngủ à?” 

Rõ ràng là lần đầu tiên thấy người này, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, Lê Ngạo lại cảm giác mình dường như đã sớm quen biết anh. Móng vuốt nhỏ đưa lên, do dự hai giây, rồi đặt lên chân anh. Cậu ngẩng đầu lên, lại tỉ mỉ nhìn một lần nữa. 

“Cậu là…” Lê Ngạo há miệng, lời còn chưa dứt, thiếu niên kia đã cúi người xuống. 

Gió thổi tung mái tóc trên trán, đôi mắt xanh lam của anh ánh lên một tia sáng mờ trong bóng đêm. Anh đưa tay xoa xoa đỉnh đầu mèo nhỏ, đầu ngón tay luồn qua đôi tai mềm mại: “Đừng nghĩ quá nhiều, hãy cố gắng ăn uống để lớn lên và kiếm thật nhiều tiền.” 

Giọng nói trong trẻo của anh như đang nói với chú mèo lại như đang nói với chính mình: “Cậu từ đâu đến, cậu muốn đi đâu, cậu muốn làm gì, sau này cậu sẽ từ từ biết hết.” 

“Nhưng hiện tại...” Thiếu niên đứng thẳng người, mặt hướng ra vách núi. Ánh mắt anh khi cười rất hoang dã: “Phải nhớ kỹ dáng vẻ của Huân, rồi sau đó nói cho cậu biết, cậu ấy nên có dáng vẻ như thế nào.” 

Lời còn chưa dứt, anh bước một bước, nhảy vào khoảng không, rơi thẳng xuống dưới vách núi. 

“Không được!” Đồng tử của Lê Ngạo co rút, cuống quýt chạy đến mép vách đá. Móng vuốt nhỏ bám chặt vào nham thạch, thò đầu xuống nhìn. 

Chỉ một thoáng, một tiếng gầm vang lên rung trời. Một con hắc long khổng lồ lao ra xé toạc bầu trời, đôi cánh to lớn chợt dang rộng, đôi mắt đỏ tươi phản chiếu hình bóng của Lê Ngạo. 

Thiếu niên ấy cưỡi trên vật khổng lồ uy dũng như Thần Chết, bay một vòng quanh vách núi, rồi bay vút về phía chân trời. 

Hơi thở của rồng phun ra. Hơi thở lửa màu vàng kim từ trên không tuôn xuống, chiếu sáng cả bầu trời, xé tan sắc xám xịt. 

Ánh sáng bùng lên trên chiến trường, chú mèo mở to mắt nhìn, nghe thấy đám đông vung tay reo hò: “Rio Leganes!” 

“Là Leganes mang theo rồng của cậu ấy đến! Chúng ta được cứu rồi!” 

“Là Lê Ngạo! Điện hạ Lê Ngạo đến!” 

“Lê Ngạo?” Một tiếng gọi thắc mắc, hoàn toàn khác biệt với tiếng hò hét trên chiến trường, đã đánh thức mèo nhỏ. 

Huân thấy mèo con tỉnh dậy, liền bắt chước phát ra một chuỗi âm thanh vui sướng. Chiếc móng vuốt nhỏ nhắn ôm đầu mèo vào lòng, thè lưỡi l**m phẳng những sợi lông ngốc nghếch dựng đứng trên đỉnh đầu cậu. 

Lê Ngạo nằm ngửa trong lòng Huân, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, đột nhiên mở miệng: “Huân, tớ hình như, tớ hình như biết cậu sẽ trông như thế nào.” 

“Hả?” Cục than nhỏ đang cần mẫn l**m “ăng-ten” trên đầu mèo cũng sững sờ. 

Lê Ngạo đột nhiên vểnh chân, đạp người Huân, rồi bật dậy, vừa nhảy lên vừa hưng phấn nói: “Tớ biết cậu trông như thế nào rồi!” 

“Cậu lớn lên rất lớn, rất lớn, là một con hắc long rất lớn.” Thiếu niên Lê Ngạo dặn cậu hãy nhớ kỹ dáng vẻ của Huân, chỉ tiếc là với trình độ miêu tả mẫu giáo, cậu chỉ có thể khoa tay múa chân một lúc lâu. Người máy trơ mắt nhìn chú mèo chân ngắn này tự làm khó mình, ngoài việc rất lớn và rất đen, thì không nói rõ được điều gì khác. 

Mèo con ngốc nghếch như bị ấn nút tạm dừng, hai móng vuốt đóng mở vài cái trong không trung, cuối cùng vẫn không biết nên diễn tả thế nào. 

Loài rồng đã tuyệt chủng từ rất lâu trước khi loài người phát triển. Dù những tài liệu phim còn sót lại rất ít ỏi, nhưng cũng đủ để người máy nhận biết. Nó nắm bắt những gì chú mèo nhỏ nói và mô tả lại. Nghe vậy, Lê Ngạo gật đầu liên tục: “Đúng! Đúng rồi! Tớ chính là nói như vậy đấy!” 

Nói cái khỉ gì mà nói? Ngoài to với đen ra thì cậu còn nói cái gì nữa? Người máy thầm nói xéo trong lập trình của mình. 

Huân sớm đã biết được rằng mèo con đã nhìn thấy tương lai của mình ngay khi cậu vừa mở miệng miêu tả. Kỳ thật hắn cũng đã có chút mơ hồ nhận ra rằng mình sẽ có hình dạng của rồng. Giờ đây, sau khi được chỉ ra, hình dáng tương lai trong đầu hắn đã hoàn toàn rõ ràng và cụ thể hóa. Tuy nhiên, hắn vẫn chưa thể biến thành dáng vẻ đó. Vẫn còn thiếu một điều gì đó, thiếu thông tin truyền thừa mấu chốt nhất. 

Chỉ là những điều này không thể để mèo nhỏ biết. Hắn không muốn cậu phải lo lắng vì mình. 

Cục than đen ôm mèo nhỏ hôn hôn: “Cảm ơn Lê Ngạo.” 

Chưa kịp thân thiết được hai cái liền lại bị Ngân Dực tách ra: “Ta cảnh cáo hai đứa đấy!” 

Người máy bảo mẫu xụ mặt: “Không được lôi lôi kéo kéo!” 

Nhưng mèo con mới sáu tuổi, mèo con thì biết cái gì? Loài mèo cứng đầu chỉ biết cào cấu chứ không biết nói lý với máy. Lê Ngạo kéo Huân và bắt đầu càu nhàu: “Cơ đúng là hư.” 

Ngân Dực nhịn đến “thái dương” giật giật, cuối cùng vẫn không nhịn được, nắm đuôi mèo tát vào mông cậu một cái. 

Mèo dũng mãnh có thể tha cho nó sao? Trừng mắt, mắng mỏ, rồi dang rộng bộ móng vuốt trắng như tuyết đuổi theo cào nó. Mèo dũng mãnh thở hổn hển, nhào vào tấm bảng cào móng bằng thép, hung hăng cào thêm vài cái. 

Brenna cười tủm tỉm nhìn lớp vỏ ngoài của người máy bị mèo chân ngắn cào rách một mảng, lúc này mới mở lời: “Điện hạ, hôm nay là cuối tuần. Bạch Vân Quân hỏi ngài có muốn lên Ai Ai Ngang Ngang để livestream không.” 

“Đi!” Mèo con dũng mãnh đã nhìn thấy tương lai của mình nên đầy lý tưởng và hào hùng: “Lê Ngạo phải kiếm thật nhiều tiền!” 

... 

Tác giả có lời muốn nói: 

Huân (đắc ý): 

Vợ 6 tuổi đã trong ngực rồi. 

Vợ 6 tuổi đã lấy ta làm gối đầu. 

Vợ 6 tuổi đã cưỡi ta rồi (không phải). 

Bình Luận (0)
Comment