Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 70

Kỳ thật Ngân Dực cũng đã cho mèo nhỏ ăn vặt hết sức có thể trong phạm vi tính toán khoa học rồi. 

Cũng may mèo chân ngắn hôm nay rời giường đến bây giờ không có sờ đến đồ ăn vặt, giờ phút này nhìn dáng vẻ trông mong với đôi mắt long lanh, người máy gật gật đầu đáp ứng. 

Mèo con sau khi ăn kẹo giống như một chiếc ô tô được nạp đầy điện, hưng phấn làm việc trở lại. 

【 Bảo bối, cưng dễ dỗ quá trời.】 

【 Sao lại ngoan thế này ô ô ô, chỉ một viên kẹo mà mèo con đã chịu làm việc! Người máy vô lương tâm, thế nào cũng phải cho mèo ăn thêm một viên nữa chứ!! 】 

Mỗi ngày phải đấu trí đấu dũng với những kẻ chuyên cho ăn trên Delphi đã đủ mệt, Ngân Dực trăm triệu lần không thể ngờ, trong tương lai không xa, sẽ có vô số người đáng ghét từ các hành tinh khác canh chừng trên đường đi của mèo chân ngắn, xếp thành hàng dài để nhồi đồ ăn vặt cho cậu. 

Bạch Vân Quân nhấc chiếc thùng cà chua lên, cuối cùng mở lời: “Chào các vị, xin cho phép tôi giới thiệu loại quả mà điện hạ Lê Ngạo đã trồng.” 

Bàn tay trắng nõn của anh giơ cao một quả cà chua. Quả cà chua đó đỏ tươi mọng nước, vỏ căng mướt, khác hoàn toàn với những loại rau quả khô quắt được trồng dưới sự độc quyền của các tập đoàn tài chính. Dù chỉ nhìn qua màn hình, mọi người cũng có thể tưởng tượng ra khi cắn một miếng, nước sốt sẽ văng tung tóe cùng vị chua ngọt và hương thơm tươi mát. 

Nó trông rất ngon, nhưng đó không phải là điểm chính. Hương vị tuyệt vời chỉ là giá trị cộng thêm. Điều thực sự khiến người ta nín thở đến từ câu nói tiếp theo của Bạch Vân Quân: “Nó có thể làm chậm các triệu chứng của virus Dum và nếu dùng lâu dài, thậm chí có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh Dum.” 

【 Anh ta nói cái gì thế??? 】 

【 Có phải tôi nghe nhầm không? Anh ta nói cà chua có thể chữa bệnh Dum ư? Đây là ảo tưởng trước khi chết của tôi hay là anh ta phát điên rồi? 】 

Bạch Vân Quân tuổi còn trẻ đã có thể tiếp quản và phát triển gia tộc Bạch lớn mạnh. Thủ đoạn kinh doanh này không thể không gọi là kỳ tài. Cho dù là giả, anh cũng có thể tuyên bố thành sự thật. Huống hồ, đây vốn dĩ là thật. 

“Chỉ một quả thôi là có thể giảm đau, hiệu quả rõ rệt.” Bạch Vân Quân cười tủm tỉm nói. Vừa dứt lời, một tập tài liệu nghiên cứu dày cộp đã xuất hiện trên thiết bị của các cư dân mạng.  

Không đợi mọi người hoàn hồn từ trong cơn kinh ngạc, Bạch Vân Quân lại cho vài người từng chịu sự tra tấn của virus Dum, nay đã hồi phục khỏe mạnh, lần lượt lên sân khấu. Họ trình bày dữ liệu đối chiếu trước và sau khi sử dụng rau quả, cùng với sự thay đổi về trạng thái của bản thân. 

Những người tham gia thử nghiệm này đều là thân tín của Bạch Vân Quân, là những người tinh thông kinh doanh, khéo léo. Bài diễn thuyết của họ có lẽ mang theo chút tính biểu diễn, nhưng ánh mắt mà họ nhìn về phía Lê Ngạo đích xác là sự cảm động và biết ơn. 

“Nhờ có điện hạ Rio, tôi mới có thể sống sót, con gái tôi mới có thể sống sót.” Để tránh việc có người che giấu bệnh nhân, cơ sở dữ liệu của những người bùng phát bệnh Dum đều được công khai.  

Cô bé gái mười tuổi đứng cạnh người đàn ông, mọi người ngay lập tức tra ra được rằng đứa trẻ này từng là một nạn nhân không may mắn bị nhiễm bệnh Dum từ sớm. 

Đáng lẽ cô bé đã chết, nhưng hôm nay cô bé đã khỏe mạnh để có thể xuất hiện trước công chúng, đối diện với máy quay và nói: “Cảm ơn điện hạ Rio. Cậu ấy vô tư chia sẻ mọi thứ. Khi lớn lên, con muốn gia nhập Delphi, con muốn trở thành người đi theo cậu ấy.” 

【 Đây là thật... Tôi đã nhanh chóng phân tích tài liệu nghiên cứu rồi, những loại rau quả này thật sự có thể giảm bớt triệu chứng bệnh Dum. 】 

【 Đây là kỳ tích, quả thực không thể tưởng tượng nổi... 】 

【 Có phải sẽ bán không?! Tôi muốn mua, tôi muốn mua, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ mua! 】 

Bạch Vân Quân không tiếp tục nói, mãi đến khi dư luận sục sôi đến gần như cực điểm, lúc này mới một lần nữa mở lời: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ bán những loại quả có sức chữa lành này.” 

【 Bao nhiêu tiền? 】 Một bệnh nhân vừa nắm được hy vọng liền vội vàng đặt câu hỏi. 

 【 Bao nhiêu tiền một quả? Phải ăn trong bao lâu mới có thể chữa khỏi? 】 

Bạch Vân Quân nói: “Còn về giá cả của loại quả này, đương nhiên là do chủ nhân của nó quyết định.”  

Màn hình quay về phía xa, cậu mèo bay mệt rồi, đang dựa vào cún con của mình để nghỉ ngơi. 

Giữa những cây rau củ cao lớn um tùm, một nửa nhà kính là bóng tối đan xen một nửa là ánh nắng hè trong vắt. 

Và mèo con nằm ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, ôm một quả cà chua đang ăn. Vừa ăn vừa đung đưa chân, trông rất thích thú. 

Những tin nhắn hỏi về giá cả và cách thức mua hàng đã hoàn toàn che kín màn hình. Mọi người chỉ có thể tắt phần hiển thị tin nhắn mới thấy được hình ảnh. 

Bạch Vân Quân đi đến bên cạnh mèo nhỏ, ngồi xổm xuống hỏi: “Điện hạ, cà chua của ngài muốn bán bao nhiêu một quả?” 

Lê Ngạo sững sờ một chút, chân cũng ngừng đung đưa, đưa quả cà chua đang ăn dở vào miệng Huân. Cậu đứng lên, hơi nghiêm túc hỏi: “Anh muốn bán cà chua cho ai?” 

Bạch Vân Quân lại bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu ấy làm cho giật mình. Sau một chút ngập ngừng, anh trả lời đúng sự thật: “Là bán cho những bệnh nhân Dum.” 

Lê Ngạo không hề ngốc nghếch, hơn nữa cậu lại vô cùng nhạy cảm với vấn đề sinh tồn. Rốt cuộc, cậu đã từng dùng hết toàn lực để tồn tại. 

“Vậy là bán cho những người rất đau, rất đau, quên cả chính mình, quên cả người thân sao?” 

“Đúng vậy,” Bạch Vân Quân nói: “Giống như người ngài đã cứu ở hành tinh 92 vậy.” 

“Họ bị bệnh, rồi…” Mèo con không hiểu những từ ngữ cao siêu, nhưng cậu hiểu được tình cảm: “Người yêu họ sẽ đau buồn, sẽ khóc.” 

【 Tôi xin lỗi vì đã rơi lệ. 】 

【 Mẹ tôi năm năm trước đã chết một cách bình yên, khi bà ra đi thật sự rất thanh thản, vì virus Dum chưa ăn mòn hết lý trí của bà. Tôi cứ thế nắm tay bà, nhìn bà từ từ nhắm mắt lại. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đó, trên thế giới thiếu đi một bệnh nhân Dum, còn tôi thì không có mẹ. 】 

Khi nhắc đến bệnh nhân Dum, ấn tượng của loài người là gì? Mất kiểm soát, vô phương cứu chữa, tai họa cho xã hội. Họ là những yếu tố bất ổn, là những sự tồn tại cần phải can thiệp sớm để b*p ch*t, vì sự hài hòa của nhân loại. 

Nhưng ngoài những điều đó ra thì sao? 

Họ không chỉ là người bệnh, họ còn là người yêu, là con cái, là cha mẹ, là bạn bè, người thân. Họ yêu người khác và cũng được người khác yêu. 

Họ có đáng phải chết không? Làm sao có thể chứ? Nhưng họ không chết, thì sẽ có càng nhiều người khác phải chết. Thật sự không còn cách nào khác. Sự tuyệt vọng đã khắc sâu vào lòng mỗi người dân tinh tế. Dù hôm nay vẫn còn cùng nhau vui cười, nhưng một ngày nào đó gặp lại, có thể đã là cảnh còn người mất. 

【 Vợ tôi cũng bị lúc đầu, đã bị chính phủ đưa đi cách ly. Nếu đây là thật, tôi cầu xin người bán cho tôi vài quả, dù có phải bán hết gia tài tôi cũng nguyện ý, chỉ cần nàng có thể sống sót. 】 

Mọi người nín thở, đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng quả cà chua này sẽ đắt đỏ đến mức không thể chấp nhận được. 

Nó sẽ được thổi giá lên trời, trở thành tài nguyên đặc quyền trong tay giới quyền quý, thậm chí sẽ bị dùng làm lợi thế trong các cuộc đàm phán chính trị. 

Thế nhưng, vào khoảnh khắc mọi người đang nín thở đầy căng thẳng ấy, thì mèo con ngẩng đầu nói với máy quay: “Một đồng.” 

Khi giá trị tâm lý của một người đã được kéo lên cực đại, thì một đồng này chính là một ân huệ từ trời giáng xuống. 

Bạch Vân Quân dường như lo lắng mèo con không hiểu giá trị của chúng, anh lại giải thích lại một lần nữa. 

Nhưng sau khi nghe xong, mèo nhỏ vẫn nói: “Một đồng. Mọi người ở Delphi thì không cần tiền, còn người khác chỉ thu một đồng thôi.” 

Như thể đứng mệt rồi, cậu lại ngồi xuống, lấy từ trong thùng ra một quả nhỏ giống quả anh đào, cắn một miếng rồi lầm bầm: “Đó là quả có thể chữa lành, có thể cứu người. Nếu không đáng giá bằng một đồng tiền, vậy thì không cần trả tiền. Mọi người phải sống cho thật tốt, chỉ khi sống tốt mới có thể gặp được những người yêu thương mình.” 

Lê Ngạo đã phải chịu đựng cơn đói dai dẳng, ăn tất cả mọi thứ có thể ăn được, mới có thể gặp lại bà, gặp người máy, gặp Huân, gặp các bạn. Theo cậu, những loại thực vật này cậu cũng không tốn bao nhiêu sức lực để trồng. Bà đã dạy cậu rằng, người phải hướng thiện, mình đối xử tốt với người khác, người khác cũng sẽ đối xử tốt với mình. Việc gì có thể làm, thì cứ tiện tay mà làm. 

Sự đê tiện là giấy thông hành của kẻ đê tiện, sự cao thượng là bia mộ của người cao thượng. 

Một đứa trẻ chưa đầy sáu tuổi, dùng sự chân thành giản đơn nhất, hung hăng đập mạnh vào sự hổ thẹn và giới hạn lương tâm của mỗi người. 

【 Thật xin lỗi… Tôi xin lỗi ngài, tôi, tôi không nên ác ý suy đoán về một đứa trẻ như thế… 】 

【 Sao lại có người như vậy? Sự cao thượng của cậu ấy khiến tôi rơi lệ. 】 

Trong lòng Bạch Vân Quân sớm đã có suy đoán, nhưng khi thật sự nghe thấy quyết định của mèo con, anh vẫn vô cùng chấn động. Mấy lần há miệng, anh mới có thể nghẹn lời nói: “Mọi thứ sẽ diễn ra như ngài mong muốn.” 

“Đây là Delphi. Bất kể thân phận, bất kể lập trường, chúng tôi chào đón tất cả những ai mong muốn có được hy vọng sống đến, dùng một đồng, thực hiện giao dịch với vị quân chủ tương lai của Delphi.” 

... 

Chú thích: Chính khách: là người hoạt động trong lĩnh vực chính trị, thường dùng để chỉ những người có vai trò, địa vị, ảnh hưởng (có thể là nhà lãnh đạo, nghị sĩ, ngoại giao...). 

Chương này dài khiếp, hơn 5k5 chữ nên tui phải cắt ra mới đăng được.

Bình Luận (0)
Comment