Dải Ngân hà như thủy triều, một chiếc tinh hạm lặng lẽ đi xuyên qua.
Đó là một chiếc tinh hạm cỡ lớn được ngụy trang, thân hạm vẽ đầy những hình vẽ nguệch ngoạc với lớp sơn loang lổ bên ngoài, thể hiện dấu vết của sự phóng túng, không kiềm chế. Ở vị trí dễ thấy nhất trên thân hạm, có một huy hiệu hình bộ xương cánh chim bằng kim loại, trong hốc mắt có khảm một viên hồng ngọc làm đèn cảm ứng, lạnh băng mà nhấp nháy.
Đó là biểu tượng của Kẻ Tự Do.
Họ không thuộc về bất kỳ chính quyền nào, cũng không tuân theo bất kỳ luật pháp nào.
Họ lang thang ở ngoài biên giới, sinh tồn trong những khe hở của tinh tế. Họ là những tên cướp biển tinh không làm đủ mọi điều ác trong mắt thế nhân, nhưng lại tự xưng là kẻ lang thang.
Những kẻ lang thang này sống bằng việc cướp bóc những chiếc hạm thương mại đi ngang qua. Tung tích bất định, không bị gò bó, họ là nhóm người khó kiểm soát nhất ở vùng biên giới tinh tế.
Thế nhưng, nhìn như vô pháp vô thiên, nhưng thực ra họ lại hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác về cách cầu lợi tránh hại.
t** ch**n của Liên Bang nào đó, họ dám chặn. Hạm đội trên các tuyến đường vận chuyển hàng hóa, họ dám động. Chỉ duy nhất phi thuyền của Delphi, họ chưa bao giờ chạm vào.
Để ứng phó Liên Bang, bọn họ vốn có thừa tự tin. Dù sao thì ở một số cấp bậc chính phủ cũng chẳng thể công khai ngăn cấm những khoản thu nhập màu xám. Việc giới tự do dâng nộp nguồn tài nguyên phi pháp cho tầng lớp quyền quý cũng không hề ít.
Tầng lãnh đạo Liên Bang vốn tham ô, đối với tình huống như vậy chỉ mở một mắt nhắm một mắt. Chỉ cần không động chạm đến lợi ích của chính họ, thì chuyện lớn cũng sẽ biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thì coi như chẳng hề tồn tại, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Delphi thì lại khác. Những người đó thực sự là quái vật. Bất kể là quân nhân hay dân chúng, ngươi dám đụng vào bất kỳ một ai trong số họ thì cứ thử xem? Ngươi sợ là không muốn sống nữa, nghĩa địa tổ tiên cũng có thể bị họ đào lên, tro cốt cũng có thể bị họ đem đi rải.
Thế nhưng, một nhóm người hung ác, xảo quyệt và luôn giữ khoảng cách với Delphi như vậy, lại đang tiến về phía biên giới tinh hệ Delphi.
“Lão đại.” Người đàn ông có dáng người như gà con không ngừng gõ cửa phòng hạm trưởng: “Lão đại mở cửa đi!”
Qua chừng hai phút, cửa khoang “cạch” một tiếng mở ra.
Một gã đàn ông vạm vỡ để trần nửa thân trên đứng ở cửa, cơ bắp cuồn cuộn trên ngực rắn chắc, trên da có những vết móng tay đỏ tươi. Gã ngậm nửa điếu xì gà, một tay chống khung cửa, há miệng là mắng: “Chết tiệt, mày muốn chết à? Gõ cửa cứ như đòi mạng vậy?”
Đều là huynh đệ vào sinh ra tử, Gà Con kính trọng nhưng không sợ gã. Xuyên qua người đàn ông, thấy trong khoang có một người phụ nữ dáng người quyến rũ đang cài cúc áo, hắn chớp mắt cười hì hì: “Anh nghĩ đi đâu vậy? Chẳng phải sắp đến gần Delphi rồi sao, bác sĩ bảo em đến thông báo với lão đại và chị dâu đây.”
Người đàn ông còn chưa nói gì, người phụ nữ đã bước ra. Cô có khuôn mặt bình thường nhưng dáng người lại vô cùng đẹp. Gà Con, người dám trêu ghẹo lão đại, lại rất đỗi cung kính với cô: “Chị dâu.”
Tần Di nhận lấy điếu xì gà từ tay chồng, ngậm vào miệng: “Còn bao lâu nữa?”
“Qua nốt hố sâu cuối cùng, chừng hai mươi tiếng nữa chúng ta sẽ đến gần vị trí biên giới của tinh hệ Delphi.” Nói đến chuyện chính, Gà Con lại rất đáng tin cậy: “Lão đại, chị dâu, chúng ta cứ thế tùy tiện đi qua có được không?”
Hắn thật sự rất sợ. Đó chính là Delphi. Những tên có thân thế trong sạch, hợp pháp còn không dám đặt chân đến đó, nói chi đến bọn họ, những Kẻ Tự Do không việc ác nào không làm.
Tần Di phả khói thuốc ra: “Thử một lần, không thử làm sao biết được?”
Trên Tàu Tự Do đã có hơn mười bệnh nhân Dum giai đoạn đầu đang bị giam giữ. Họ đều là huynh đệ vào sinh ra tử, nếu không phải bất đắc dĩ, họ sẽ không từ bỏ bất cứ ai.
“Quà đã chuẩn bị xong chưa?” Cô hỏi.
“Chuẩn bị xong rồi!” Gà Con cười hì hì: “Mới mấy ngày trước vừa cướp một thương gia, trên thuyền đó toàn là đồ ăn, đồ chơi hợp với trẻ con. Một đứa nhóc con thì có thể thích gì khác? Nhất định sẽ thích thôi.”
“Tuy cậu nhóc nhỏ, nhưng những người lớn phía sau nó cũng không dễ mà lừa. Cứ tận tâm mà chọn lựa đi.” Tần Di nhét điếu thuốc trở lại miệng chồng, coi gã như là cái gạt tàn thuốc: “Tuy mèo con nói một quả một đồng, nhưng chúng ta không thể thật sự tay không đi được. Cầu người ta làm việc, cần phải thể hiện đủ thành ý.”
Nhưng mặc dù quà đã chuẩn bị xong, vấn đề thực sự vẫn còn ở phía sau: bọn họ phải có tư cách để nói chuyện với Delphi trước đã.
Nhóm cướp vô pháp vô thiên kia dù có ngang tàng đến đâu, cũng hiểu rõ một sự thật. Nếu không được phép tiếp cận, ngươi thậm chí còn không thể nào vào được biên giới tinh hệ Delphi, nói chi đến việc nhìn thấy chú mèo kia.
Họ chỉ hy vọng có thể cầu xin cơ hội được yết kiến thông qua bác sĩ. Hy vọng chú mèo kia thực sự giống như trong đoạn phim, là chú mèo tốt hiếm có trên đời, hy vọng cậu ấy có thể giúp đỡ bọn họ, một đám hải tặc tinh tế.
Sắp đến tháng bảy, mặt biển tụ ánh sáng mặt trời lại thành tấm gương lấp lánh. Nhà trẻ hôm nay tan học sớm, ba bốn giờ chiều là lúc nóng nhất.
Sáng sớm người máy đã nói với Lê Ngạo, tối nay sẽ dẫn cậu ra ngoài đi chơi, nên cậu hãy chơi trên phố một lúc chờ nó tan làm.
Vẫy tay tạm biệt những người bạn nhỏ đang dính lấy nhau, Lê Ngạo kéo Huân đi về phía khu chợ nhỏ cạnh nhà trẻ.
Nhà trẻ Ngọc Lan Hoa nằm khá xa trung tâm thành phố, vốn không phải một khu vực náo nhiệt, nhưng lại ngày càng phồn hoa lên vì sự hiện diện của một chú mèo con. Rất nhiều quầy hàng được bày bán tự do, trời nóng, gió biển thổi qua những chiếc chuông gió trên quầy, phát ra tiếng leng keng leng keng.
Hầu như trước tất cả các quầy hàng đều có một vật trang trí giống như chiếc thang nhỏ. Không ngoại lệ, chúng đều được mài giũa rất nhẵn bóng, trên đỉnh còn đặt những chậu hoa và đồ chơi nhỏ xinh.
Mọi người đều cao lớn, có ai sẽ cần thứ này? Không cần nói cũng biết.
Bốn chiếc chân ngắn cũn, tròn tròn nhỏ nhỏ trèo lên bậc thang, trước quầy hàng của một bà chủ đang ngủ gật, một cái đầu mèo lấp ló xuất hiện.
“Dì ơi.”
Nghe thấy tiếng gọi, bà chủ lập tức mở mắt, lau vội nước miếng, trên khuôn mặt vuông chữ điền lộ ra vẻ mừng rỡ: “Ôi chao, tan học rồi à?”
Lê Ngạo ngồi xổm trên đỉnh cầu thang, ngẩng mặt lên, ngoan ngoãn đưa ra một đồng: “Hôm nay là thứ sáu, cô giáo Tiểu Dương bảo bọn con được tan học sớm ạ.”
“Được rồi, được rồi.” Người phụ nữ rắn rỏi nở một nụ cười sảng khoái, mở chiếc máy bào nước đá ra, giọng nói dịu dàng đến mức : “Ăn vị gì nào?”
Mèo con có màu trắng kim trên mũi chân lại gần quầy, cái đầu lông xù xù rướn tới trước menu, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm những chữ cái to đã được cố ý đánh dấu, từng chút một đọc, cuối cùng chỉ vào chữ blueberry: “Muốn cái này ạ.”
“Được rồi.” Người phụ nữ cười đồng ý, hai tay vặn nhẹ, chiếc máy bào nước đá cũ kỹ, mang vẻ cổ điển liền kẽo kẹt kẽo kẹt quay.
Những vụn băng trắng như tuyết bay tán loạn xuống, đọng vào chiếc cốc trong suốt, ánh mặt trời chiếu rọi, dường như cả mùa hè đều được gói gọn vào đó.
Mèo nhỏ ngồi xổm tại chỗ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn đầy mong chờ, cái đuôi sau lưng nhẹ nhàng phe phẩy từng chút một. Huân vẫn luôn đứng ở phía dưới. Thấy vậy, hắn phi một cái nhào lên ôm lấy cậu, trông như một cục mộc nhĩ đen dính trên đuôi mèo.
Đá bào được đựng quá đầy, chỉ cần hơi động một chút là sẽ tràn ra. Bà chủ nhìn chiếc ghế dựa bên cạnh quầy, đặt đá vào khay rồi mang qua.
Lê Ngạo ước lượng một chút khoảng cách, nhún nhún mông rồi nhảy lên. Mặt ghế gỗ bị phơi nắng thật sự rất nóng, móng vuốt mèo nhấc lên run run, định ngồi xuống thì lại bị bỏng mông.
Bà chủ thấy cậu như vậy liền cười, đặt chiếc khay xuống dưới mông cậu để lót, rồi căng chiếc ô ra che nắng cho cậu.
Lê Ngạo ngẩng đầu lên, nhếch môi cười với bà chủ.
“Ăn cùng với cún con đi.” Người Delphi giờ đây đã có thể vẻ mặt không đổi mà gọi một loài dị chủng là “cún con.”
Hai đứa nhóc vây quanh chiếc ly miệng rộng, đứa một miếng, đứa một miếng mà ăn đá bào.
Không biết từ lúc nào, xung quanh họ đã có một đám người vây lại. Có ông lão lặng lẽ đặt túi đồ ăn vặt xuống bên cạnh hai đứa nhỏ, không ngại mặt đất nóng mà nhe răng trợn mắt ngồi xuống. Từng tốp ba năm người tụ lại, đánh cờ tướng và cắn hạt dưa.
Có ông lão nghiện thuốc lá lên cơn, nhìn vào cái đầu xù lông của mèo nhỏ, gãi gãi mặt rồi lại nhét tẩu thuốc vào lòng ngực.
Thời gian trôi lững lờ, làm sao tôi có thể diễn tả được buổi chiều hôm đó cho các bạn đây?
Là mèo con nheo mắt lại vì thỏa mãn với đá lạnh, hay là cơn gió biển dịu dàng mang theo hơi ấm.
Khi Ngân Dực đến đón mèo, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy. Chú mèo chân ngắn như một ông chủ lớn, được người ta hầu hạ, xoa xoa cái bụng căng tròn vì ăn đồ ăn vặt không biết từ đâu ra.
“Ôi chao—” Ông lão đang cho ăn vui vẻ vội rụt tay lại, có chút ngượng ngùng khi bị phụ huynh của mèo phát hiện, buồn bã nói: “Ngân Dực đến rồi à. À thì, chẳng cho ăn nhiều đâu, chẳng cho ăn nhiều đâu, tôi đi đây ha ha ha.”
“...” Người máy không trách cứ nặng nề họ, mà chỉ chào hỏi: “Chào các vị.”
“Chào, chào.” Ông lão khom lưng, ôm lấy vai Ngân Dực vỗ vỗ như thể ôm một con người: “Giao lại cho cậu đấy, chúng tôi đi đây.”
Ăn quá nhiều carbohydrate, khiến mèo nhỏ có chút mệt mỏi, ngáp một cái đầy ngái ngủ, mềm mại ngả ra phía sau, vừa vặn được người máy ôm vào lòng.
“Cảm ơn bà chủ.” Ngân Dực hướng về phía bà chủ vẫn đang cầm quạt mo phe phẩy mà gật đầu cảm ơn. Giọng điện tử lạnh băng lại mang theo sự ôn hòa khó tả.
“Khách sáo gì chứ.” Dì ấy giơ tay lên vẫy, nhìn người máy dẫn hai đứa nhỏ đi xa.
Thật khó tin được, một trăm năm sau chiến tranh với máy móc, lại có một quốc gia như vậy, một nhóm người như vậy, không hề khúc mắc mà tiếp nhận một cỗ máy Alpha.
“Ai nha, tới nhanh vậy sao?”
Những người đồng nghiệp của Ngân Dực đều là những người quản lý an toàn internet của toàn bộ đế quốc. Họ cũng đều mang theo con cái của mình. Nói cho hay một chút đây là buổi tiệc gia đình cho các bé con, trên thực tế thì là gì đây?
Người máy Ngân Dực nhìn mèo chân ngắn được các đồng nghiệp vây quanh như sao vây quanh mặt trăng mà trong lòng có chút phức tạp. Bảo sao họ cứ liên tục mời mình, người máy thì làm gì có trẻ con, họ chắc chắn mình sẽ mang mèo chân ngắn tới mà.
Sao lại có thể đáng yêu đến thế chứ? Người máy nghĩ, rốt cuộc là mèo con có vấn đề hay là những người này có vấn đề?
“…” Vẫn là lỗi của mèo đi, quả thực rất đáng yêu.
Ngồi ở bàn trẻ con, Huân nheo mắt lại đầy khó chịu, vừa định nhảy đến bên cạnh mèo nhỏ thì bị một đám trẻ con lớn tuổi hơn vây quanh, mồm năm miệng mười liền bắt đầu hỏi.
“Huân, điện hạ thích chơi gì?”
“Huân, điện hạ thích ăn gì?”
“Trà xanh” Huân nhìn mèo nhỏ, đôi mắt đỏ tươi ngay lập tức nói: “Mèo con thích chơi với cún con, mèo con thích ăn cùng cún con.”
Nhóm học sinh tiểu học: ?
Đây là cái kiểu khoe khoang gì vậy? Cho nên trọng điểm là “cùng cún con” có phải không?
Cún con ở tuổi còn trẻ đã làm cho những người khác cảm thấy khó chịu.
Lê Ngạo buổi chiều vốn đã ăn một bụng đồ ăn vặt, giờ phút này đối mặt với một bàn gà vịt thịt cá, lòng có thừa nhưng lực bất tòng tâm. Cậu không muốn lãng phí, lại thấy vẻ mặt đầy mong đợi của những người lớn, ợ một tiếng no căng, xoa xoa bụng, lại một lần nữa há miệng ăn.
Cuối cùng, Ngân Dực thực sự không thể nhìn thêm được nữa, đẩy ra đống hạt dưa mà đồng nghiệp đã chuẩn bị riêng cho mình dưới dạng dòng dữ liệu, ôm mèo nhỏ sang bàn bên cạnh.
Mèo con chân ngắn đi rồi, hồn của các đồng nghiệp cũng bay theo. Ăn ở bàn mình một lát, họ liền lần lượt di chuyển sang bàn của trẻ con, bế đứa con không còn nhỏ của mình để chiếm chỗ ngồi rồi dỗ dành chú mèo.
“Tiểu bệ hạ” vẫn còn đang học nhà trẻ thật sự quá đáng yêu, khuôn mặt của những người lớn nở nụ cười như hoa cúc, trong lòng lại nước mắt rơi như mưa, sôi nổi chờ mong. Điện hạ Rio nhất định phải mãi đáng yêu như vậy nhé, đừng như điện hạ Ryan, trầm ổn như người lớn, một chút cũng không vui.
“Ryan...” Khuôn mặt mỹ miều của Rayna không giấu nổi sự vội vã: “Mẹ không đồng ý. Con mới 16 tuổi, ít nhất phải chờ đến khi trưởng thành mới có thể dựa vào tình trạng cơ thể mà lựa chọn.”
“Chú Isilis mười tuổi đã bắt đầu sử dụng Delphi Chi Tinh, con đã 16 tuổi, con có thể.” Ryan nhìn mẹ mình, trên gương mặt hai mẹ con giống nhau như đúc là sự quật cường: “Mẹ, con có thể.”
“Anh Isilis sớm như vậy đã cấy Delphi Chi Tinh vào là bởi vì…” Vẻ mặt Rayna lộ ra đau khổ: “Là bởi vì… ông nội và bà nội con đã ra đi quá sớm.”
Khi cha mẹ qua đời, cô mới chỉ 6 tuổi, thế giới bên ngoài như hổ rình mồi, nhưng cuộc sống của cô lại không có nhiều biến động. Bởi vì anh trai của cô đã dùng đôi vai non nớt chống đỡ cả vương quốc. Đây là quá khứ khiến cô vô cùng đau lòng.
“Con nghĩ xem chú của con vất vả như vậy là vì cái gì?” Cô ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Ryan, dịu dàng nói: “Chính là để các con không đi vào vết xe đổ của anh ấy.”
Bất kể là Rio hay Ryan, bất kể là Tán Ân, Lian hay Rayna, dưới sự chống đỡ của Isilis, họ đều không cần phải cưỡng ép bản thân cấy vào thứ đó. Dù rau quả mà mèo nhỏ trồng có thể giảm bớt sự tinh thạch hóa, nhưng rốt cuộc đó là thứ được cấy vào cơ thể, làm sao có thể trở lại như người bình thường được chứ?
“Mẹ.” Trên khuôn mặt thanh tú của Ryan vẫn quật cường như cũ: “Vậy còn mẹ, nếu chú Isilis còn sống, mẹ lại vì sao vẫn muốn cấy Delphi Chi Tinh?”
“...” Rayna nhìn chiếc cằm căng chặt của Ryan, lời định nói ra lại nghẹn nơi cổ họng. Đứa trẻ này rất giống cô, dữ dội giống hệt cô. Năm đó, cô một mực cố chấp muốn sinh hạ đứa con này. Suốt mười sáu năm qua, cô vừa nhút nhát, vừa lại khao khát giữ đứa nhỏ lại bên cạnh mình.
Họ là mẹ con, họ giống nhau quật cường.
Cô không thể phản bác. Dù cho đế quốc bình yên, họ vẫn có những nỗi lòng khó nói. Người Delphi đều là những kẻ khao khát sức mạnh, huống chi là người đứng đầu Leganes của họ.
Rayna mấy lần muốn mở lời, muốn nói rồi lại thôi. Khi cô bất lực nhất, cô nghe thấy một tiếng gọi từ bên ngoài: “Anh sư tử nhỏ ơi, anh có ở trong đó không?”
Đôi đồng tử màu hổ phách của Ryan khẽ động đậy, nắm đấm siết chặt bên người cũng buông lỏng ra.
Rayna véo nhẹ lòng bàn tay con trai, lúc này mới đứng lên, cười nói với ngoài sân: “Rio, anh ấy ở đây con vào đi.”
Giọng nói vừa dứt, một chú mèo nhỏ với cái bụng tròn vo liền thò đầu ra từ cạnh cửa: “Cô ơi.”
Rayna tiến lên bế cậu lên, vô cùng tự nhiên xoa cái bụng to ra bất thường của cậu: “Đi đâu chơi mà ăn thành cái thùng nhỏ rồi thế này?”
"Cơ dẫn con đi ăn cơm.” Mèo con hiếm khi tiếp xúc với phụ nữ trẻ tuổi, bị cô ôm vào lòng thì rất ngượng ngùng. Bốn chiếc chân ngắn cũn quy củ rũ trong không trung, không dám động đậy, khó khăn giơ tay đưa chiếc túi nhỏ vẫn luôn xách trên móng vuốt cho Ryan: “Anh sư tử nhỏ, cái này cho anh ăn, là đánh ba nãi.”
“Đánh ba nãi?” Rayna dở khóc dở cười với cách phát âm của cậu. Cúi mắt nhìn xuống, cô thấy trên túi in hai chữ “sữa đông” trong tiếng Delphi. Thì ra cậu bé đã đọc sai nó thành đánh ba nãi.
Vành tai trắng nõn của Ryan đỏ bừng, nhận lấy thứ trên móng vuốt của mèo con, vô cùng cẩn thận sờ sờ cái bụng tròn vo của cậu, sờ lâu một chút thì lại thấy ngượng ngùng. Anh cúi đầu từ trong túi quần móc ra một đồng tiền vẫn luôn mang theo bên mình.
Em cho anh đồ vật, anh cho em một đồng. Anh cho em đồ chơi, em cho anh một đồng. Nhiều ngày như vậy, hai người họ đưa qua đưa lại, nhưng vẫn luôn là một đồng tiền quen thuộc ấy.
Mèo no bụng chính là lười biếng. Lê Ngạo không mấy để tâm mà nắm lấy một đồng tiền, đã mệt mỏi rã rời mà ngáp.
“Đêm nay không về được không? Ở lại đây ngủ cùng anh sư tử nhỏ.”
Đang cúi mắt đặt đồ ngọt, Ryan suýt nữa thì vấp ngã, ngẩng đầu lên thì khuôn mặt đỏ hơn cả đóa sen trong viện.
Lê Ngạo lắc đầu, đưa móng vuốt lên xoa xoa mắt: “Cơ và Huân còn đang chờ con.”
Ban ngày thì không sao, nhưng đến tối, cậu vẫn muốn ở bên cạnh người máy và cún con, chỉ có như vậy cậu mới có thể thoải mái cuộn tròn trong ổ mèo.
Vẻ mặt đỏ bừng trên khuôn mặt Ryan dần dần lui đi. Rayna nhìn con trai mình, đột nhiên đặt chú mèo xuống bàn, ngồi xổm xuống hỏi: “Rio, cô hỏi con một vấn đề nhé?”
Lê Ngạo ngây người một chút, ngơ ngác gật đầu.
“Con có biết Delphi Chi Tinh không?”
Cậu chắc chắn là biết. Cậu không chỉ biết công dụng của nó, mà còn biết hậu quả nó mang lại. Dù sao cậu cũng đã giúp ba ba cuộn len, những vệt màu sặc sỡ kia còn khó xử lý hơn cả đống len màu sặc sỡ của Huân nữa.
“Vậy con thấy anh Ryan có nên cấy nó vào cơ thể không?” Khi Rayna hỏi câu này, thực ra cô đã chắc chắn cậu bé sẽ nói không cần. Vì làm vậy đau lắm, mà cậu ấy lại là người biết đau lòng người khác nhất.
Nhưng Lê Ngạo không trả lời cô, mà ngẩng đầu nhìn Ryan, ngơ ngẩn hỏi: “Đó là chuyện của anh sư tử nhỏ vì sao cô lại hỏi con?”
Lời nói ngây thơ, lại như một chiếc búa giáng mạnh vào lòng Rayna.
Cô ngây người ra.
Đúng vậy, Ryan không phải là trẻ con. Anh chỉ mới 16 tuổi, nhưng tâm trí của anh còn kiên định hơn cả người lớn. Quyết định anh đưa ra tất nhiên là sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ.
Đôi tay Rayna run rẩy. Cô đưa mười ngón tay lên mũi, sau một lúc mới nói khẽ: “Đúng vậy, con nói rất đúng.”
Đây là chuyện của chính Ryan, là sinh mệnh của chính anh. Dù cô là mẹ, cô cũng không nên thay anh đưa ra quyết định này.
Lê Ngạo nhìn cô, đột nhiên nhón chân, ôm lấy chiếc cổ thon gầy của cô. Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu biết cô đang buồn.
Hơi ấm nóng hổi từ cổ cậu lan tỏa, được một đứa trẻ mềm mại như vậy an ủi, Rayna gần như bật khóc. Cô nhắm mắt lại, nghiêng người hôn lên tai mèo con: “Con thực sự là một cậu bé đặc biệt tuyệt vời.”
Rõ ràng chỉ bé tí thế này, nhưng lại sống thấu đáo đến vậy.
Cô khen mình… Mèo con ngượng ngùng mà nhích nhích chân, mãi cho đến khi được người máy đón đi rồi, vẻ mặt e lệ mới biến mất.
Đêm nay là trăng tròn, xuyên qua dải Ngân hà, Lê Ngạo chỉ lên mặt trăng kêu: “Là Lam Lam, cậu ấy ra ngoài đi dạo.”
Người máy lập tức nhìn theo, dù có độ phân giải cao của máy móc, cũng rất khó nhìn rõ một vật thể trên một hành tinh khác từ khoảng cách mấy trăm nghìn cây số. Quả thực không biết mèo chân ngắn này làm thế nào mà nhìn thấy được.
Lê Ngạo không thể nói rõ đó là gì, chỉ có thể gọi chung là một loại cảm giác.
Giống như cậu có thể giao tiếp không lời với Huân, theo thời gian trôi đi, những loài dị chủng từng giao dịch với cậu cũng bất giác hình thành một loại liên kết sâu hơn với cậu.
Khác với liên kết tinh thần giữa kẻ thống trị và dị chủng cấp thấp, loại liên kết này không phải là chi phối, mà càng giống một loại tiếng vọng. Không ai có thể giải thích rõ ràng những chuyện đang xảy ra với cậu mèo chân ngắn này.
Vì sao cậu lại có được một nguồn tinh thần lực khổng lồ, mạnh mẽ đến mức không thể dùng dụng cụ để kiểm tra được?
Có lẽ đến khi họ tìm thấy quê hương của mèo chân ngắn, mọi thứ sẽ sáng tỏ.
Bản tiên tri của Ariya được Isilis mang bên người, đầu ngón tay người đàn ông lướt qua hai chữ Hư Vô, suy tư Địa Cầu rốt cuộc sẽ ở nơi nào.
“Bệ hạ.” Thẩm Xác cúi người xuống: “Chúng ta sắp tiến vào khu vực không có tín hiệu.”
“Ừm.” Vị quân chủ tóc vàng hoàn hồn, mở thiết bị đầu cuối ra để lại lời nhắn cho mèo con, giải thích rằng mấy ngày tới sẽ không thể gọi điện cho cậu, lúc này mới đứng dậy đi ra cửa sổ tàu, nhìn về phía chiếc hạm quân sự của Liên Bang đang đi theo phía sau họ: “Hạ xuống đi.”
Thẩm Xác mím môi: “Bệ hạ, đâycó phải là sự thật không? Có phải âm mưu của Liên Bang không?” Hắn không tin tưởng Fett, đó chính là một con rắn mỹ nhân, vì quyền lực mà có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Isilis nghiêng người nhìn hắn một cái, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Đừng sợ hãi, ta ở đây.”
Thân thể Thẩm Xác run lên, đôi mắt màu tím oải hương vội vã cúi xuống, giấu đi sự lo lắng và tình yêu mãnh liệt ở trong đó.
Mạn Kiệt Đặc và chiếc hạm quân sự của Liên Bang đáp xuống một hành tinh ở tuyến đầu tiền tuyến. Nơi đây gần với vực sâu, tiếng thì thầm khe khẽ từ đó chui vào đại não, nếu không mang thiết bị cách ly liên quan, chỉ cần nghe vài phút cũng đủ để người ta lâm vào điên loạn.
Nhưng người Delphi không mang gì cả. Tinh thần lực của vị quân chủ bao trùm lên hàng vạn người, tự động che chắn những âm thanh ô nhiễm kia.
“Quái vật…” Người thân cận của Fett siết chặt hàm răng: “Tinh thần lực của hắn rốt cuộc là bao nhiêu? Chỉ số 100 thực sự có thể làm được đến mức này sao?”
Kể từ khi Isilis xuống chiến hạm, ánh mắt của Fett đã như một con rắn quấn lấy Isilis. Nghe thấy lời của người thân cận, anh ta nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón tay thon dài xoa xoa khóe mắt: “100 là mức cao nhất của dụng cụ đo lường, chứ không phải mức cao nhất của hắn.”
“A—” Giọng nói của Fett vang lên đầy mê đắm, thể hiện niềm vui sướng không thể kìm nén: “Anh ta thật mạnh—” Một nguồn tinh thần lực mênh mông và mạnh mẽ như vậy, một vẻ ngoài lạnh nhạt, mê người như vậy, quả thực khiến anh ta khao khát đến không biết phải làm sao: “Sớm biết hắn sẽ vì những kẻ yếu đuối mà dừng chân, lúc trước ta đã đi theo Thẩm Xác thì tốt rồi.”
Chiếc lưỡi đỏ tươi l**m l**m khóe miệng, trong đôi mắt màu tím là d*c v*ng không hề che giấu.
Ánh mắt nóng bỏng này khiến Thẩm Xác không thể nào phớt lờ. Tên khốn đó sao dám dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn thẳng vào bệ hạ? Thẩm Xác nắm chặt thanh đao trong tay, yết hầu mấy phen lên xuống mới có thể kìm chế được xúc động muốn vung đao chém về phía người kia.
Isilis cảm nhận được, nhưng căn bản không thèm liếc nhìn đối phương. Sự ái mộ và d*c v*ng của con người đối với y mà nói chẳng hề liên quan, không bằng vẻ mặt trông mong của một chú mèo con.
Thanh kiếm Thần Mặt Trời phá không mà lao ra, mũi kiếm chỉ về phía những loài dị chủng khổng lồ đang cuồn cuộn bên trong khe nứt sâu thẳm ở phía trước: “Người Delphi, theo ta mà tiến, kẻ cản cứ giết!”
“Rõ!”
Đôi cánh trắng chợt giương lên. Y bước vào hư không mà bay, không có bất cứ động tác hoa mỹ nào, kiếm khí thẳng thừng chém vào triều trùng mãnh liệt.
Kết thúc sớm một chút, về nhà sớm một chút để bầu bạn với mèo.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Isilis lái xe đi qua ngã rẽ.
Bên trái: Rắn mỹ nhân quyến rũ dụ hoặc.
Bên phải: Chú mèo nhỏ đang nhảy múa.
Isilis đánh tay lái quẹo về bên phải.