Vào ngày cuối cùng của tháng sáu, một trận mưa đã đổ xuống. Và vào ngày đầu tiên của tháng bảy, mặt trời đã không thể chờ đợi mà ló dạng.
Mặt đất còn hơi ẩm ướt. Người máy kéo ngăn kéo tủ quần áo, lấy ra tám chiếc giày mèo.
Hai cậu nhóc này vốn dĩ đã có đôi chân ngắn ngủn. Khi mang giày vào, chúng càng trở nên buồn cười hơn, cứ như là một hình trụ ngang bên dưới nối với bốn cái trụ nhỏ đủ màu sắc.
“Cơ ơi.” Đứng bằng hai chân để người máy đi giày cho, Lê Ngạo hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Ngân Dực thắt dây giày xong, đặt cậu xuống một bên, rồi tiếp tục xử lý đôi chân nhỏ của tiểu quái vật: “Đi chợ phiên.”
Trong sách nói trẻ con cần tiếp xúc nhiều với những thứ mới mẻ. Vừa hay lại là cuối tuần, người máy liền muốn dẫn cậu đi chợ phiên dạo chơi.
Mèo nhỏ vừa nghe thấy, liền chạy thoăn thoắt đi tìm chiếc ba lô của mình. Ngân Dực nhìn cái đuôi to dựng thẳng tắp của cậu, không cần chạy chương trình phân tích cũng có thể biết được cậu vui vẻ đến mức nào.
Chỉ là đi chợ phiên thôi, thế mà cậu ấy lại phấn khích như thể được đi đâu xa lắm. Người máy nghĩ cậu ấy thật sự là một bé con rất ngoan, rất dễ để làm hài lòng.
Mỗi ngày đi học rồi tan học, ngày nghỉ lại đi trồng rau, thời gian vui chơi thì ít ỏi đến đáng thương.
Không bắt cậu ấy viết bài nữa, Ngân Dực gạch đi kế hoạch quay về từ chợ phiên, cúi đầu nói với tiểu quái vật: “Cậu thì tối trước khi đi ngủ làm thêm hai bộ bài thi nữa nhé.”
Không thể làm khó bộ não mèo trong của mình, thì để bộ não bên ngoài của mèo cố gắng làm bài, cũng là như nhau thôi.
Tiểu quái vật chớp chớp mắt, không hề có ý định phản bác, đón lấy chiếc ba lô nhỏ từ trên người chú mèo con đang chạy tới.
“Lê Ngao Ngao, cậu chạy chậm lại một chút.”
Lê Ngạo vừa đi vừa giơ chiếc chong chóng nhỏ nhiều màu sắc mà người ta tặng, khuôn mặt mèo tràn đầy phấn khích. Cậu có “sàn xe” thấp, dù đã đi giày mèo nhưng vẫn không tránh khỏi bị dính đầy những vệt bùn.
Thế thì cũng bỏ qua đi, nhưng gặp vũng nước nhỏ mèo chân ngắn còn nhất định phải cố ý dẫm một chân vào. Người máy hoàn toàn không hiểu được việc làm này của mèo chân ngắn.
“Ông ơi~.” Cậu ngọt ngào gọi, đi ngang qua một quầy bán bánh bao chiên thì dừng lại: “Cho con hai cái bánh bao.”
Cậu đưa cái chong chóng nhỏ cho Huân cầm, tháo chiếc túi nhỏ sau lưng xuống, lấy hai đồng tiền ra đưa qua.
“Ôi chao, ngoan quá.” Đây là một ông cụ đã rất lớn tuổi, ngay cả ông nội trên huyết thống của Rio cũng là do ông ấy nhìn lớn lên, nói gì đến một chú mèo con như vậy.
Tuổi tác cao, tính cách ông cũng nghiêm nghị, cổ hủ, nhưng đối với “mặt trời nhỏ” của đế quốc, ông lại hiền từ vô cùng.
Ông đẩy tiền lại cho cậu, cẩn thận nhét vào túi rồi nói: “Không được đâu, làm sao ông có thể lấy tiền của cháu chứ, không cần tiền, cháu cứ cầm ăn đi, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Có lẽ cảm thấy ăn quá nhiều dầu mỡ không tốt cho trẻ con, ông dùng giấy thấm dầu thấm đi thấm lại. Tay tuổi già run rẩy, đưa bánh bao cho chú mèo nhỏ, run rẩy xoa xoa đầu cậu: “Nước thịt nóng đấy, ăn từ từ thôi nhé, a~”
Một bên, một ông lão cũng không còn trẻ gãi gãi đầu, chỉ cảm thấy cha mình thật bất bình thường. Ngày thường ông lão này mắng chửi cả chắt chút chít cũng là mắng, đã bao giờ có vẻ mặt hiền lành như vậy đâu?
Lê Ngạo cắn một miếng bánh bao, nước thịt thơm ngon khiến cậu nheo mắt lại vì thích thú, cắn một miếng nữa mới xoay người để cún con đang ngoan ngoãn cầm chong chóng ăn.
Hai đứa nhỏ chia nhau ăn xong bánh bao, nắm tay nhau đi về phía trước. Ông lão vẫn luôn vui vẻ hớn hở nhìn theo, hoàn hồn lại thì phát hiện trên quầy hàng có hai đồng tiền.
“Ngân Dực cho.” Con trai của ông lão bĩu môi về phía bóng dáng của người máy bảo mẫu.
Ông lão cầm lấy hai đồng bạc có in hình đầu mèo, sờ lên khuôn mặt mèo bằng bạc nhẵn nhụi: “Cũng được, chờ ta chết thì chôn cùng ta.”
“Hả? Ông không để lại cho con à?”
“Tự mình kiếm đi, đây là của thằng bé cho ta.”
“Hừ ông già này, ông thật là xấu xa—”
Chợ Delphi vô cùng náo nhiệt, những người lính luân phiên nghỉ ngơi và người dân địa phương hòa lẫn vào nhau mà không hề có chút không thoải mái nào. Thậm chí ánh mắt của họ khi nhìn vào mèo nhỏ cũng chẳng khác nhau là mấy.
Bị ánh mắt nóng bỏng vây quanh, Lê Ngạo cảm thấy lùng bùng cả tai, lảo đảo dán chặt lấy người máy, ngẩng đầu nói: “Cơ, tớ, tớ cảm thấy hơi nóng.”
“Rồi sao nữa? Cởi luôn “áo” lông của mèo ra à?” Người máy sau một thời gian làm việc đều sẽ biết pha trò.
Lê Ngạo ngốc một lúc, cho đến khi trên đỉnh đầu truyền đến luồng gió mát quen thuộc từ cánh quạt tre, lúc này mới lại vui vẻ đi về phía trước: “Hì hì, có thể chơi một lúc nữa rồi mới về làm bài tập không?”
Cậu vốn chỉ định dạo thêm một lát thôi, nhưng lại nghe người máy nói: “Cứ chơi đi, chơi ở đây đủ rồi sẽ đưa cậu đến tiệm nhỏ của Miêu Đại Vương chơi, hôm nay cậu có thể chơi thật vui cả ngày.”
Hạnh phúc đến quá nhanh, chú mèo chân ngắn vui đến phát điên. Cậu vui vẻ chạy một hồi mới nhớ ra để hỏi: “Miêu Đại Vương là gì?”
…
Trong vũ trụ sâu thẳm rộng lớn, cách vị trí tọa độ của Ai Ai Ngang Ngang khoảng một giờ bay của hạm đội có một cửa hàng. Tên cửa hàng lại chẳng chút nào hàm súc, đó là Miêu Đại Vương.
Logo trên đầu cánh cửa là một chú mèo nhỏ ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, đeo vòng cổ sư tử, vô cùng kiêu ngạo đứng giữa họa tiết hoa ngọc lan.
Hình vẽ này là ai? Không cần phải suy nghĩ, cả tinh hệ chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay đáp án.
Mặt tiền cửa hàng không lớn, nhưng đi kèm với một kho trung chuyển khổng lồ và một sân đậu phi thuyền. Cửa hàng chưa mở cửa, chưa kinh doanh, nhưng khắp sân đậu đã chật kín những chiếc phi thuyền chen chúc nhau.
Hệ tinh Delphi nằm trong một khu vực hẻo lánh của vũ trụ, cho dù đi thẳng qua lỗ sâu thì cũng không thể đến được trong một sớm một chiều. Mà những người có thể đến được đây trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đều không phải là người bình thường.
“Thật sự là một đồng tiền một món sao?” Người hỏi chuyện có vẻ mặt tinh khôn, trông hệt như một thương nhân.
Delphi có chín mươi nghìn người, hàng năm nhập ngũ đã có hơn sáu mươi nghìn người. Hơn một nửa trong số đó đi dọn dẹp dị chủng ở bên ngoài, chưa đầy một nửa thì được giữ lại để bảo vệ hệ tinh cùng tiệm nhỏ của Miêu Đại Vương.
Nữ quân nhân mặc quân phục không trả lời hắn, mà là bật thiết bị khuếch đại âm thanh, nói với tất cả mọi người đang kiểm tra an ninh trước cửa hàng và thậm chí là ở khu vực hạm: “Một đồng tiền một cái, trong một tháng, mỗi người chỉ được mua tối đa ba cái.”
Một thương nhân nghe thế thì sốt ruột hỏi: “Chúng tôi vất vả đường xa chạy tới, tại sao lại còn hạn chế mua vậy?”
Nữ quân nhân lạnh lùng liếc hắn một cái. Chỉ một cái liếc mắt ấy thôi cũng đủ khiến gã thương nhân sợ đến mức lùi lại hai bước.
“Trái cây bất kể lớn nhỏ, khả năng chữa trị đều giống nhau. Sau khi hái xuống, thời hạn sử dụng chỉ là ba ngày, sau ba ngày sẽ trở thành trái cây bình thường. Mỗi ngày một quả, ăn liên tục ba ngày, vừa đủ để kiểm soát cơn đau trong một tháng. Còn về việc có tiếp tục sử dụng hay không, các vị tự dựa vào tình trạng bệnh mà quyết định.”
Đám người có chút xôn xao: “Hả? Thời hạn sử dụng ngắn vậy sao?”
“Cũng tạm được mà? Ba quả có thể kiểm soát một tháng, chờ đến khi hết hạn chế mua sắm, lại đến mua cũng như nhau thôi.”
“Giống cái gì mà giống! Chi phí đi lại đủ để đóng một chiếc tinh hạm! Thế này thì đầu cơ trục lợi thế nào được?”
Những người đầu tiên đến đây hầu hết đều là thương nhân. Những người Delphi sao có thể không hiểu họ mang theo ý đồ gì? Họ vốn không muốn bán cho những người này, nhưng…
Nữ quân nhân hướng lên trời nổ súng, đợi khi đám người yên lặng, lúc này mới nói: “Xin hãy xếp hàng theo khu vực được phân chia bên ngoài cửa hàng. Những người có chỉ số ô nhiễm cao sẽ được ưu tiên mua.”
Bệnh Dum là một căn bệnh gen tiềm ẩn trong cơ thể con người, có người phát tác sớm, có người phát tác muộn, điều này có thể thể hiện ra qua chỉ số ô nhiễm.
Những người có chỉ số ô nhiễm dưới 20 có thể thấy ở khắp nơi. Họ thường xuyên bị những cơn đau nửa đầu hành hạ, nhưng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.
Mà nhóm người đến đây đầu tiên, hầu như đều là những thương nhân sống trong nhung lụa, chỉ số ô nhiễm của họ đều không cao.
Sau khi mua được trái cây, họ vốn có chút do dự không biết có nên ăn hay không. Dù sao thì chính sách hạn chế mua của Delphi đã bày ra trước mắt, những quả này nếu mang rao bán, một quả được thổi giá lên đến cả triệu cũng không thành vấn đề.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thời hạn sử dụng lại ngắn như vậy, vận chuyển về đến nơi cũng mất đi tác dụng… nên chỉ có thể tiếc nuối mà nhét trái cây vào miệng.
Khoảnh khắc vừa ăn, họ chỉ cảm thấy quả cà chua này thật sự quá ngon. Không thuần ngọt, mang theo chút vị chua nhẹ, không bở cũng không giòn, độ cân bằng vô cùng tốt.
“Quá tuyệt vời.” Trong số những người này không thiếu những thương nhân chuyên trồng rau quả. Họ đã tốn rất nhiều tiền bạc và tâm sức để trồng ra những loại trái cây, nhưng chẳng bằng một chút nào so với quả cà chua này.
“Rốt cuộc đã trồng như thế nào?” Nuốt chửng cả một quả táo, có người móc ra một củ măng tây, không thèm bận tâm lột vỏ mà nhét vào miệng gặm ngay: “Sao có thể giòn đến thế? Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa từng ăn được món nào ngon như vậy, rốt cuộc đã trồng như thế nào chứ? Tin tức tôi nhận được là lô hạt giống mà Delphi mua trước đây căn bản không thể trồng ra những thứ này!”
Ba quả trái cây vẫn còn nóng hổi đã bị hắn liên tục ăn sạch. Hắn xoa xoa bụng đầy thòm thèm, tròng mắt đảo một vòng, tìm một người lính trông còn trẻ hơn một chút để hỏi: “Anh bạn trẻ, Delphi có bí quyết trồng trọt gì phải không? Sao những thứ này lại ngon đến vậy? Có thể làm việc tốt mà chia sẻ ra được không?”
“...” Cái này thì phải nói sao đây? Người Delphi bọn họ còn đang đau đầu vì việc trồng trọt quá đơn giản, không có cảm giác thành tựu. Chẳng lẽ lại nói với họ rằng, chỉ cần lấy hạt giống, tìm một mảnh đất, xới đất rồi rải vào, tưới nước là nó sống được ư?
Không có chút kỹ xảo nào, tất cả đều dựa vào tinh thần lực của mèo con điện hạ.
Không có kỹ thuật gì cả, toàn dựa vào sức mạnh thôi.
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.” Người lính trẻ tuổi lạnh lùng nói, vẻ mặt quả thật có chút dọa người.
Gã thương nhân kia có tiền, vốn được mọi người tâng bốc quen rồi, nên cũng mang chút thói hư tật xấu của kẻ có tiền. Mấy chục năm nay chưa từng bị ai làm mất mặt, lập tức cảm thấy trong lòng khó chịu. Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, hai đầu gối bỗng nhiên nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.
“Anh làm sao vậy?” Bạn đồng hành của hắn giật mình, vội vàng lùi lại mấy bước để tránh xa, sợ rằng hắn ta phát bệnh cắn người.
Người lính khinh bỉ liếc hắn một cái. Người nữ binh dẫn đầu lúc này mới lần nữa mở miệng: “Cho các người mỗi ngày ăn một quả, chính là để phòng ngừa tình huống này, sợ các ngươi ăn quá đà không đi nổi.”
Nghe cô nói vậy, đám người lúc này mới một lần nữa tiến lại gần rồi quay người nhìn. kh*** c*m dâng lên đến mức tròng mắt của gã thương nhân như muốn lồi ra, trông hệt như đang phê thuốc.
Có những người đã ăn một quả mà vẫn thèm, lập tức cất trái cây đi, quyết định để mai ăn. Chỉ trong một lúc xôn xao như vậy, liền có người kêu lên: “Đầu của tôi không đau! Thật sự không đau! Ha ha ha, mười mấy năm rồi, hôm nay nó thế mà không đau!”
Hết người này đến người khác, những người ăn trái cây đều phát hiện cơ thể mình trở nên nhẹ nhàng.
“Thật sự là thật ư… Những loại rau củ, trái cây này, thật sự có thể làm thuyên giảm cơn đau của bệnh Dum sao?!”
“Phép màu—— đây quả thực chính là phép màu!”
Từ khi loài người ra đời đến nay, những đau khổ vì bị bệnh Dum hành hạ chưa từng được thứ gì làm thuyên giảm. Thế nên dù cho Delphi có nói những thứ này có công hiệu như vậy, mọi người cũng đều giữ thái độ bán tín bán nghi.
Còn giờ đây, những lời đồn thổi, những tin đồn nhảm nhí đã bị sự thật đập tan hoàn toàn.
“Tại sao lại như vậy…” Sau khi công hiệu được chứng thực, một loại không thể tin khác lại dâng lên: “Một loại trái cây như vậy, con mèo kia thật sự chỉ bán một đồng thôi sao? Rốt cuộc là vì sao? Sao cậu ta lại có thể chỉ bán một đồng?”
Trong mắt những kẻ ti tiện, mọi tình cảm cao quý như khoan dung hay rộng lượng đều trở thành vô lý, bởi họ vốn không thể tin vào những điều tốt đẹp và cao thượng nhất.
Cậu ấy quá vĩ đại, đến mức điều đó trở nên không chân thật.
Họ không tin tất cả những điều này, nhưng những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt họ là gì?
Bọn họ không tin những điều ấy, nhưng khóe mắt lại rơi lệ là sao?
Trong tầm mắt chợt lóe lên một vệt sáng đỏ, khiến họ hoảng hốt lau khô nước mắt: “Là tinh tặc!”
Chiến hạm quân sự của Delphi đã chặn đầu lâu có cánh (biểu tượng của tinh tặc) lại từ đằng xa. Không ít thương nhân từng bị cướp bóc hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Đám cường đạo kia đến đây làm gì? Chẳng lẽ chúng cũng muốn đến mua cà chua ư? Đúng là trò cười! Sao có thể bán cà chua cho chúng được?”
Thân hạm của “Tự Do” không hề nhỏ, thậm chí còn lớn hơn một chút so với hạm quân sự thông thường. Khi nó dừng lại gần người dân, cảm giác bị áp bức là điều không cần phải nói.
“Đuổi chúng đi!” Có người lòng đầy căm phẫn: “Đám cường đạo này đốt nhà, giết người, cướp của, không việc ác nào không làm, không thể bán đồ vật cho chúng được!”
Tự Do là phía đầu tiên đưa ra yêu cầu liên lạc. Tần Di đứng trên cầu hạm, cách một khoảng rất xa, nhìn thấy logo của cửa hàng Miêu Đại Vương.
Logo này thật sự rất giống thật, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vẻ ngoan ngoãn và thần thái của chú mèo nhỏ.
Thật sự vô cùng đáng yêu, ngay cả một "độc phụ" như cô nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy trong lòng có chút mềm nhũn.