Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 73

Thương nhân đã khổ vì tinh tặc từ lâu. 

Có người nhìn thấy đội quân Delphi đông đảo bên cạnh, cơn giận bùng lên từ trong gan ruột: “Cái gì mà lãng du giả? Đúng là chó má!” 

Lời mắng của hắn vừa dứt, mấy người bên cạnh cũng phụ họa theo, giọng nói càng thêm gay gắt. 

“Nói nghe hay ho, nào là người tự do, nào là lãng tử biên cương, xét cho cùng thì chẳng phải một lũ thất nghiệp, sống lang thang nhờ cướp giật của người khác sao?!” 

“Loại người này nên bị xử tử!” 

Lời nói càng lúc càng nặng, không ít người trong hành lang vũ trụ cũng bày tỏ vẻ đồng tình. Rốt cuộc trên vùng biển sao này, số người bị cướp nhiều hơn hẳn số người đi cướp. 

Tần Di đứng phía trước đám tự do giả, khẽ nghiêng người, kéo khuỷu tay của chồng, cười nói với người lính Delphi: “Chúng tôi muốn mua trái cây, hơn nữa còn mang theo đủ thành ý…” 

Lời cô còn chưa dứt, một đám người khác đã đuổi đến hiện trường. 

Hàng loạt con tàu muôn hình vạn trạng chen chúc đến, thân hạm được trang trí khác nhau, có đội thương nhân, có cả tập đoàn tài chính Liên Bang, thậm chí còn có hạm tàu của một viện thực nghiệm treo cờ hiệu của một cơ quan nghiên cứu. Họ kéo đến rầm rộ, bao vây cả khu vực đến mức chật như nêm cối. 

Khi họ nhìn thấy hạm tàu Tự Do đang đậu, không khí lập tức bùng nổ. 

“Chúng dựa vào cái gì mà được mua trái cây?” 

“Bè lũ tinh tặc không việc ác nào không làm này cũng xứng sao?!” 

Một vài hạm thương mại được trang bị hệ thống hỏa lực hạng nhẹ thậm chí đã bắt đầu nạp năng lượng, nhắm thẳng vào khoang hầm chính của Tự Do, đầy rẫy ý vị uy h**p. 

Đám đông xôn xao bất an, các thế lực bắt đầu cãi vã lớn tiếng, xô đẩy, mắng chửi và chỉ trích lẫn nhau. 

Mà những binh lính Delphi đứng bên cạnh phụ trách duy trì trật tự, sắc mặt sa sầm thấy rõ. 

Người Delphi xưa nay không am hiểu giao tiếp với người ngoài, đặc biệt là trong cái cảnh hỗn loạn này. Ngay cả họ cũng bắt đầu không nhịn được mà ngoáy tai, xoa trán. 

“Đủ rồi—” Nữ quân nhân quát lên một tiếng, ngay lúc chuẩn bị dùng vũ khí để uy h**p, cô dường như thấy gì đó, hai mắt đột nhiên sáng rỡ. 

“Điện hạ!” Khi cô cúi người hành lễ, toàn bộ người Delphi ở đó cũng đồng loạt cúi xuống hành lễ. 

Một chiếc tinh hạm được vẽ vời một cách buồn cười hạ xuống. Ngân Dực nhìn thấy cảnh tượng giương cung bạt kiếm bên ngoài thì do dự trong chốc lát. Nhưng nhìn mèo nhỏ với vẻ ngốc nghếch vẫn đang dán chặt mắt vào logo cửa hàng, cuối cùng nó vẫn tắt động cơ. 

“Đó là Lê Ngạo sao?” Mèo con mở to đôi mắt long lanh hỏi. 

“Lê Ngạo!” Tiểu quái vật dứt khoát đồng tình. 

Giờ đây đã khác xưa rồi, cậu không còn là một chú mèo lang thang không ai muốn nữa. Phải chú ý một chút về vẻ ngoài. Người máy tháo đôi giày nhỏ buồn cười của cậu ra, chải lại bộ lông, lúc này mới mở cửa hạm. 

Khi các khoang tự động lần lượt nối vào nhau, Lê Ngạo len lén thò đầu ra. Nhìn thấy người quen, cậu mới khẽ nhếch môi, rồi chạy thẳng về phía mục tiêu. 

“Chị Tiểu Đường.” 

Nữ quân nhân vốn luôn lạnh mặt bỗng đỏ bừng cả mặt: “Điện… điện hạ, ngài cứ gọi thần là Đường Kỳ thôi ạ.” 

Trời ơi, sao có thể để điện hạ gọi cô là chị được chứ! 

Mẹ của Đường Kỳ chính là người phụ nữ bán đá bào. Thỉnh thoảng về nhà nghỉ phép, cô lại nài nỉ mẹ cho mình ra giúp bán hàng. Nhờ vậy mà thường xuyên gặp nhau, Lê Ngạo mới quen được người chị luôn cho mình thêm mứt trái cây này. 

Ngân Dực nghĩ rằng chú mèo này đầu óc không thông minh, nhưng trên thực tế cậu rất đáng tin cậy. 

Thấy mọi người quỳ rạp, cậu tiến lên hai bước, ngẩng cao đầu, bắt chước dáng vẻ của Isilis nói: “Đứng lên đi.” 

Bất kể những người ngoài kia nghĩ gì, ít nhất trên mặt, họ vẫn tỏ ra tôn kính đối với mèo con.  

“Điện hạ Rio tôn quý.” Một thương nhân biết nói tiếng phổ thông giữa các hệ tinh tiến lên, muốn lý luận với một mèo nhỏ: “Sự hào phóng và vô tư của ngài thật sự rất cảm động, nhưng có phải ngài không nên đặt ra một số hạn chế không? Những tên tinh tặc kia, so với ngài, chúng ti tiện và hèn hạ, thật sự không xứng với trái cây của ngài.” 

Hắn ta tự cho rằng lời mình nói rất hay ho, vừa tâng bốc mèo con lại vừa dìm hàng người khác. Nhưng hắn không hề nghĩ đến, Lê Ngạo chỉ là một chú mèo nhỏ chưa biết chữ. 

Quả thật, mèo con là một chú mèo tốt. Xét theo trình độ thông minh của loài người, cậu nhóc này không hề ngốc. 

Nhưng cậu vẫn còn đang học mẫu giáo, đừng mong chờ cậu ấy có thể hiểu được một ngoại ngữ, lại còn nghe hiểu được những lời như vậy, đó là một hy vọng hão huyền. 

Người không biết, nhưng người máy thì biết. Ngân Dực lập tức nghĩ, phải nhanh chóng cho mèo chân ngắn học thêm khóa ngôn ngữ, thế là nó lại viết thêm vào danh sách những việc cần làm đã bị gạch đi hồi sáng.  

Nhưng chưa kịp ghi xong, nó đã nghe thấy người ta nói: “Điện hạ chỉ nói cổ trung ngữ, nếu các người không biết nói thì xin mời lui ra.” 

Đúng vậy. Một điện hạ của một quốc gia, cần gì phải nhân nhượng người khác? Người máy lại gạch dòng kế hoạch vừa lên ra khỏi danh sách. 

Lê Ngạo ngược lại rất có phong thái. Cậu không hiểu, nhưng cũng không nói bừa. Cậu nhìn theo tay của gã thương nhân, nhìn về phía bên kia. 

Những tên tinh tặc vẫn bị chặn lại ở khu vực neo đậu. Gần một trăm người đứng trên cầu hạm vũ trụ, vừa nhìn đã không giống người bình thường, rất giống những tên hải tặc trong truyện tranh của Đông Hi Hi.  

“Bọn họ làm sao vậy? Cũng đến mua cà chua à?” Lê Ngạo hỏi nữ quân nhân. 

Đường Kỳ quỳ một gối xuống đất, ngồi xổm người xuống cung kính đáp: “Đó là tinh tặc, họ sống bằng cách cướp bóc hàng hóa của người khác.”  

Những lời này đã là nói giảm nói tránh. Trên thực tế, tinh tặc đúng là như lời gã thương nhân nói: đốt nhà, giết người, cướp của, không việc ác nào không làm. Họ hợp tác với chính quyền của nhiều khu vực khác nhau, buôn bán dân cư, mua bán những thứ dâm ô, t*nh d*c cũng không hề ít. 

“Là người xấu à?” Trong giọng nói của Lê Ngạo không nghe ra sự sợ hãi và chán ghét, ngược lại cậu nghiêng đầu nhìn một chút, rồi nhấc chân đi qua. 

“Điện hạ!” Đường Kỳ vội vàng đứng dậy đuổi theo, lại vẫy tay ra hiệu cho cấp dưới duy trì trật tự. Không biết từ lúc nào, trên tay cô đã xuất hiện một con dao găm, cầm dao bảo vệ phía sau cho mèo nhỏ. 

Gần một trăm tên tinh tặc đứng lười nhác, chẳng có chút kỷ luật nào. Cả nam lẫn nữ, phần lớn khuôn mặt đều thô kệch và bất kham, biểu cảm mang theo một vẻ khinh thường mơ hồ. 

Chúng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy chú mèo nhỏ chân ngắn đang chạy tới. Thân hình tròn vo, tốc độ không nhanh, nhưng lại rất nghiêm túc nhìn đông nhìn tây. 

Ánh mắt của cậu không giống những gã thương nhân kia, không có sự toan tính hay ghét bỏ. Ánh mắt cậu nhìn bọn họ là sự ngây thơ. 

Nhưng lại vô cùng sáng. 

Cậu cứ thế ngẩng đầu lên, lần lượt “kiểm tra” từng người.  

Những người này đều không phải nhân vật tầm thường. Kẻ nào mà chẳng là nhân vật tàn nhẫn, đã từng sát phạt đổ máu trên vùng biển sao này?  

Họ đã trải qua sóng gió, tâm chí kiên định, ngay cả vũ lực chính quyền bọn họ cũng không sợ. Nhưng khi bị mèo nhỏ lông xù nhìn chằm chằm, không hiểu vì sao lại có chút… chột dạ. 

Có người theo bản năng đứng thẳng hơn một chút, có người lúng túng dời ánh mắt đi, lại có người lén lút gãi chiếc áo ba lỗ mấy ngày chưa thay, rồi ngửi ngửi: “Đâu có mùi gì…” 

Lời người đó vừa dứt, liền thấy mèo con như bị mùi xông tới, hất đầu hắt hơi: “Hôi quá đi mất.”  

Gương mặt mèo vô cùng nghiêm túc, dùng móng vuốt vỗ vỗ xuống đất: “Chú ơi, chú phải thích sạch sẽ chứ! Cơ bảo mỗi ngày đều phải tắm rửa!” 

Một câu nói của trẻ con không chứa bất kỳ ác ý nào đã khiến đám tinh tặc bật cười. Chúng xô đẩy người đàn ông, cười nhạo rằng người hắn bốc mùi thế kia, thảo nào điện hạ ghét bỏ. 

Mặt gã kia đỏ bừng vì xấu hổ, gãi đầu cười hai tiếng. 

Lòng người quá phức tạp, Lê Ngạo nhìn kỹ cũng không thể phân biệt được. Cậu đi đến trước mặt người phụ nữ dẫn đầu, ngẩng đầu hỏi: “Các cô, chú là người xấu phải không?” 

Tần Di nheo mắt, tay phải đắp lên cổ tay trái, móng tay đỏ tươi dừng lại trên làn da, nhìn cậu nói: “Họ đều nói chúng tôi là người xấu.” 

Lê Ngạo ngơ ngác: “Vậy các cô chú có từng làm hại người khác không?” 

“Đương nhiên.” Người phụ nữ cười híp mắt: “Thế nên, ngài không cho chúng tôi mua cà chua cũng là chuyện bình thường.” 

“Họ tự mình thừa nhận! Không thể bán cho họ!” Đám đông xúc động, thỉnh thoảng có thêm những gương mặt mới đuổi đến, gia nhập vào sự tẩy chay này. 

Tần Di không còn nhìn mèo nhỏ nữa, mà nhẹ nhàng vén những sợi tóc rủ xuống thái dương, ánh mắt thản nhiên. 

Thật nực cười làm sao, cái đám người này. 

Họ đã từng làm hại người khác sao? Hơn cả thế nữa. Tên lãng du giả nào mà trên tay chẳng có vài mạng người. 

Nhưng những kẻ luôn miệng kêu “Chúng là người xấu”, “Chúng là lũ ti tiện” thì thật sự trong sạch đến thế ư? 

Có dám đặt tay lên ngực xin thề chưa bao giờ làm tổn thương ai không?  

Có từng bóp nghẹt không gian sống của một ai đó, có từng dẫm lên thi thể của người khác mà leo lên không? 

Kẻ giàu càng giàu, kẻ nghèo càng nghèo. Những chính khách và thương nhân nắm giữ tài nguyên, quyền lên tiếng trong tay, một mặt kề vai sát cánh uống rượu đếm tiền, một mặt lại giương cao lá cờ chính nghĩa để phán xét bọn họ. 

Nhưng lại không thừa nhận chính bản thân mình đã chèn ép kẽ hở sinh tồn của người dân, ép họ trở thành những kẻ lãng du như ngày nay. 

Trong lòng Tần Di có một nỗi uất nghẹn không thể nói thành lời. Đây không nên là cảm xúc của cô.  

Cô mạnh mẽ, cô đã dẫn dắt huynh đệ xông pha một vùng trời, thậm chí trở thành một sự tồn tại khiến người khác phải khiếp sợ.  

Khi đến đây, cô vẫn nghĩ dù Delphi không bán, bọn họ cũng sẽ cướp lấy. Cùng lắm thì là chết, có gì mà phải sợ chứ? 

Nhưng khi thật sự nhìn thấy chú mèo này, những suy nghĩ về chém giết, cướp đoạt không hiểu sao lại lắng xuống. Cô cảm thấy vô vị cực kỳ, cái thế giới khốn kiếp này! Cái đám người khốn kiếp này! Đúng là mẹ nó vô vị cực kỳ! 

Cô đẩy cánh tay của chồng, vừa định nói rút lui không mua nữa thì nghe thấy mèo con nói.  

“Một đồng tiền một quả, không cần cướp, phải xếp hàng.” 

“...Cái gì?” Cô ngây người, một lần nữa cúi đầu nhìn vào đôi mắt xanh lam kia: “Ngài không nghe thấy lời họ nói sao? Chúng tôi là người xấu, chúng tôi đã giết rất nhiều người.” 

Lê Ngạo đương nhiên nghe thấy, nhưng cậu nói: “Trên người các cô chú không có ác ý.”  

Khả năng phân biệt thiện ý và ác ý dường như là năng lực bẩm sinh của cậu. Vừa rồi cậu đi qua từng người một, không cảm nhận được một chút ác ý nào từ họ. 

Cậu không rõ quá khứ của họ, cũng không biết phải làm thế nào. Cậu càng không biết thế nào là đạo lý xã hội loài người, thế nào là nguyên tắc y học hay tinh thần chủ nghĩa nhân đạo. 

Nhưng cậu chắc chắn, cậu không hề cảm nhận được ác ý từ họ, một chút cũng không có. 

Tần Di không biết vì sao mình lại run rẩy.  

Cô có thể nghe thấy khớp hàm mình va vào nhau, cứ thế nhìn cậu, nghe cậu nói: “Các cô chú và những người khác đều giống nhau, đều cần chữa bệnh. Cháu còn nhỏ quá, bây giờ cháu không phân biệt được, nhưng đợi cháu lớn lên, nếu cháu phát hiện các cô chú làm hại người tốt, thì cháu, thì cháu…” 

Gần một trăm tên tinh tặc đã thu lại vẻ cợt nhả, lắng nghe cậu nói những lời vụng về: “Người tốt hay người xấu cũng đều là người, bị bệnh thì cần phải chữa. Nếu các cô chú thật sự rất xấu, thì cháu, thì ba ba của cháu sẽ bắt các cô chú!” 

Những tiếng nghi ngờ không ngừng vang lên, tiếng hò reo của tinh tặc và tiếng ngăn cản của những người khác hòa vào nhau, rồi lại biến thành những lời mắng chửi. 

“Sao có thể bán cho mấy người này được?” 

“Chuyện này khác gì tiếp tay cho kẻ ác?” 

“Sao lại để con nít đi bán trái cây? Thế chẳng phải loạn lên à?” 

Lê Ngạo hoảng hốt nhìn về phía đám đông, bắt đầu hoài nghi có phải mình đã làm sai rồi không. 

“Lê Ngạo.” Giọng nói của người máy vang lên phía sau: “Lại đây, chúng ta về nhà thôi.” 

Mèo con đột nhiên dựng tai lên, đứng lên bằng hai chân và vội vàng chạy đến ôm người máy: “Cơ, Huân…” 

Cậu không biết mình vừa đưa ra quyết định có đúng hay không.  

Cậu cũng rất sợ hãi rằng mình đã cứu những người rất xấu. Lúc này, cậu nhào vào lòng cún nhỏ, được người máy ôm chặt và bắt đầu khóc nức nở. 

Cậu không biết tại sao mình lại khóc, nhưng chỉ là cảm thấy rất sợ hãi. 

Ngân Dực cảm thấy cực kì phẫn nộ.  

Nó tự trách mình, đáng lẽ nó không nên mang mèo nhỏ đến đây ngay từ đầu và cũng tức giận vì những lời phán xét nặng nề của những người này dành cho một đứa trẻ.  

Cà chua của cậu có thể cứu người, cậu muốn cứu người. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ai là người xấu hay người tốt, cậu chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ người khác. 

Sao bọn họ dám, sao bọn họ dám bắt một đứa trẻ nhỏ như vậy phải gánh vác một trách nhiệm nặng nề đến thế? 

Những lời cãi cọ của con người sẽ không ngừng lại. Rốt cuộc, con người là một loại sinh vật như vậy, nhân tính sẽ khiến họ không ngừng bài trừ những kẻ dị biệt. 

Những người lính Delphi trầm mặt xuống, ngay khoảnh khắc chuẩn bị khởi động thiết bị vũ lực để bắt giữ mọi người, đám đông chợt im bặt. 

Trong khu vực, trừ những người Delphi ra, tất cả đều mang vẻ mặt kinh sợ nhìn về phía sau lưng người máy. 

Một con cự thú màu xanh thẳm từ từ ngẩng đầu lên, năng lượng cuồng bạo cuồn cuộn trong cổ họng nó. Con người có thể nghe rõ tiếng gầm gừ và gào thét bị kìm nén trong họng nó. 

Khi đối mặt với con người, xuất phát từ chênh lệch vũ lực, con người sẽ thỏa hiệp, sẽ sợ hãi. Nhưng loại sợ hãi đó hoàn toàn khác với khi đối mặt với dị chủng. 

Đây là thiên địch, nỗi sợ hãi này chính là bản năng nguyên thủy khi đối diện với cái chết. 

Bọn họ không nói nên lời, cổ họng như bị thứ gì bóp nghẹn, hai chân cứng đờ như đổ chì. Có người thậm chí run lẩy bẩy, mồ hôi to như hạt đậu lăn dài xuống sống lưng. 

Thân ảnh cự thú hoàn toàn lộ ra, trên trán nó sột soạt bò ra một dị chủng khác. Đen nhánh, khuôn mặt không có ngũ quan, nó cứ thế nặng nề nhìn chằm chằm loài người, đột nhiên mở miệng phun ra tiếng nói của con người.  

“Các ngươi, dám để Lê Ngạo, khóc.” 

…  

Tác giả có lời muốn nói: 

Sau khi mèo nhỏ khóc— 

Người Delphi: Viết bản kiểm điểm báo cáo. Bị cha mẹ mắng xối xả, điên cuồng viết bản kiểm điểm. 

Đám tinh tặc này đều là người tốt nhé, hơn nữa còn là fan trung thành của Lê Ngạo đó. 

Bình Luận (0)
Comment