Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 74

Dị chủng có thể nói tiếng người. Trên khuôn mặt đen nhánh rõ ràng không có ngũ quan, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác mình đang bị nó nhìn chằm chằm. Hiệu ứng thung lũng kỳ lạ(*) này khiến người ta sởn gai ốc. 

Chú thích: (*) Hiệu ứng thung lũng kỳ lạ là một hiện tượng tâm lý trong đó con người cảm thấy khó chịu, xa lạ hoặc sợ hãi khi nhìn thấy một vật thể, robot hoặc nhân vật có đặc điểm giống con người đến một ngưỡng nhất định, nhưng không hoàn toàn chân thực. Thuật ngữ này do nhà nghiên cứu robot Masahiro Mori đặt ra vào năm 1970, mô tả một đồ thị trong đó mức độ yêu thích của con người đối với vật thể tăng lên khi nó càng giống người, nhưng lại giảm đột ngột (tạo thành hình "thung lũng") khi sự giống người đạt đến mức gần như hoàn hảo nhưng vẫn có những khiếm khuyết.  

Tiếng tranh cãi chợt dừng, có người theo bản năng liền đi s* s**ng vũ khí. Nhưng khi ở khu vực neo đậu tiếp nhận kiểm tra, vũ khí của họ đã bị tịch thu. 

“Các ngươi, làm Lê Ngạo, khóc.” 

Con dị chủng kia không thể nói thành câu, phát âm thậm chí không thể coi là rõ ràng. Nhưng chính những âm thanh mơ hồ, vụn vặt, phát ra từng chữ một lại khiến người ta lạnh sống lưng từ đầu đến chân. 

“Đó là dị chủng gì?” 

“Trời ạ, Delphi thế nhưng thật sự cho dị chủng sống công khai ở lãnh địa?” 

Họ đang nghi ngờ Delphi, nhưng dù là những người Delphi đã từng tiếp xúc với Tiểu Logic, khi nhìn thấy hai con dị chủng này cũng không thể kiềm chế được cảm giác căng thẳng trong lòng. 

Lê Ngạo vẫn luôn chôn mặt vào lòng Huân, lúc này nghe thấy tiếng động, cậu ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn về phía sau. 

“Lam Lam…” Cậu kéo cái đuôi đi hai bước, vẫy vẫy tay về phía họ, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: “Tiểu Logic, sao em cũng tới?” 

Mọi người nhìn con dị chủng đáng sợ kia mấp máy má, cúi người quỳ rạp trên mặt đất, để mèo nhỏ v**t v* mặt nó. 

“Các cậu ăn cơm chưa?” Mèo chân ngắn này thật đáng sợ, cậu ấy lại đang hỏi một con dị chủng xem nó đã ăn cơm chưa. 

Ăn cơm? Cơm của nó là gì? Quả thực càng nghĩ sâu xa lại càng thấy khủng khiếp. 

Con dị chủng phát ra tiếng gào thét mà loài người không thể hiểu được, rất nhỏ, thưa thớt. Mọi người không hiểu nó đang nói gì, lại nghe mèo chân ngắn kia nói: “Em ấy bảo không thể ăn thịt người.” 

Điều đáng sợ hơn là, loài người thậm chí đã không thể phân tâm để nghe mèo con kia đang nói gì. 

Ngay khi mèo con bị dị chủng thu hút sự chú ý, có một luồng hàn khí, từ trong cốt tủy mà sinh ra, lặng yên không một tiếng động mà bò lên.  

Họ không biết nỗi sợ hãi này bắt nguồn từ đâu, thậm chí không thể cảm nhận rõ ràng phương hướng của nó, nhưng cảm giác đó, như thể có thứ gì đó đang tan rã, mục rữa từ bên trong họ. 

Huân nhìn những con người đang gây náo loạn trước mắt. Dù là thương nhân hay tinh tặc, trong mắt hắn đều không có bất kỳ khác biệt nào. Họ đã làm cho mèo con đau lòng, họ đáng phải chết. 

Thấy mèo nhỏ bị Tiểu Logic làm cho mất tập trung không còn chú ý đến loài người, sự hung bạo vẫn luôn bị đè nén của Huân lúc này mới bắt đầu tràn ra. 

“Tôi… tôi…” Gã thương nhân vừa la hét dữ dội nhất thốt lên một tiếng kêu thảm thiết, nhưng âm thanh còn chưa ra khỏi miệng đã bị nghẹn lại trong cổ họng. Gã tả kinh hãi đưa tay lên, hoảng sợ nhận ra chính mình đang tan biến. Từng chút một, giống như những mảnh khảm mosaic(*) đang đổ sụp, đang mục rữa. 

Chú thích: (*) Mosaic (nghệ thuật ghép mảnh/khảm) là một trường phái nghệ thuật trang trí và kiến trúc, trong đó các mảnh nhỏ của nhiều vật liệu như thủy tinh, đá, gốm, gương, được sắp xếp một cách có chủ đích để tạo ra một tổng thể thống nhất có hoa văn, họa tiết hoặc hình ảnh độc đáo trên bề mặt.  

Một người, hai người, tất cả những người ngoài đang ở gần khu vực này, bất kể tốt xấu, bất kể là ai, đều bị đối xử bình đẳng. 

Ngân Dực nhìn thấy nhưng lại không ngăn cản. Theo lẽ thường, lúc này những điều khoản hữu hảo với con người đã được lập trình sẵn sẽ phát huy tác dụng, sẽ khiến nó ngăn cản hành vi của tiểu quái vật. 

Nhưng nó đã không làm vậy. 

Bởi vì nó cũng đang phẫn nộ, sự phẫn nộ của nó thậm chí không hề kém cạnh Huân. 

Cảm xúc này quá đỗi xa lạ, xa lạ đến mức bản thân nó cũng cảm thấy bất an. Nó rất lý trí, bởi vì nó là một cỗ máy. Nhưng ngay giờ phút này, nó lần đầu tiên nảy sinh cảm xúc muốn hủy diệt. 

Nó không khỏi bắt đầu hoài nghi. 

Phải chăng mười hai cỗ máy Alpha của trăm năm trước cũng đã như thế?  

Phải chăng chúng cũng vì tận mắt chứng kiến đồng loại của mình bị tổn thương, mà vào một khoảnh khắc nào đó, đã lựa chọn phản bội chương trình đã được kiến tạo giả thiết lập, chống lại mệnh lệnh, thậm chí muốn lật đổ sự thống trị của loài người? 

Người Delphi cũng thấy, nhưng trong lòng họ cũng đồng dạng sợ hãi. 

Nỗi sợ hãi này là phản ứng bản năng của loài người khi đối mặt với những thứ không thể chống lại. Không liên quan đến quốc tịch, không liên quan đến mạnh yếu, đó là đặc tính chung trong gen của loài người. 

Cuối cùng bọn họ cũng được buông tha, miễn cưỡng đứng vững, cố phân biệt xem nỗi sợ hãi này phát ra từ đâu, là nhắm vào ai. 

Chính là tiểu quái vật luôn đi theo bên cạnh mèo nhỏ, giả dạng thành một chú cún con. 

Hắn đen như mực, lúc thì hóa thành bạch tuộc khổng lồ với những xúc tu rợn người, khi lại mọc ra đôi cánh dữ tợn, thậm chí có lúc biến thành hình người.  

Thế nhưng, phần lớn thời gian hắn chỉ giống như một chú mèo con, một chú mèo con đen sì, móng vuốt ngắn, trông chẳng khác gì một nắm than nhỏ. 

Không ai có thể miêu tả rõ ràng hắn rốt cuộc là hình dáng gì, nhưng mọi người vẫn luôn cảm thấy hắn không có nguy hiểm, thậm chí chẳng có chút cảm giác tồn tại nào. 

Hắn như là cái bóng của mèo nhỏ, ngoan ngoãn ở bên cạnh đối phương, thậm chí đôi khi để dỗ mèo, sẽ làm ra những hành vi ngây ngô đến buồn cười. Hắn bị mèo nhỏ thuần phục, họ liền mặc định cho rằng hắn là chó. 

Nhưng hôm nay họ đã phát hiện, hắn chưa bao giờ bị thuần phục. Hắn chỉ là thu lại nanh vuốt khi đã trót yêu chú mèo con tên là Lê Ngạo. 

Tuyệt vọng đến cực điểm, bọn họ thậm chí chỉ hy vọng con mèo nhỏ kia đừng tiếp tục trò chuyện với dị chủng nữa. Cầu xin ngài… cầu xin ngài quay đầu nhìn lấy một lần, nhìn về phía nhân loại, đưa tay cứu bọn họ một chút thôi. 

So với vực sâu còn nặng nề hơn chính là sự tĩnh lặng bị đè ép trong không khí. Bọn họ còn chưa kịp chờ mèo con quay đầu lại, liền nghe thấy một tiếng gọi: “Rio.” 

Mèo con đang bị Tiểu Logic quấn lấy nói chuyện thì sững lại một chút, tưởng rằng mình nghe nhầm, cho đến khi lại là một tiếng: “Rio.” 

Lê Ngạo ngây ngô quay đầu lại, tầm mắt bị lĩnh vực của Huân che phủ, không thể nhìn rõ gương mặt hoảng sợ của nhân loại. Đôi mắt nhỏ của mèo con đảo loạn khắp nơi, bỗng nhiên dừng lại ở nơi xa xa kia - nơi duy nhất rõ ràng, nơi bóng dáng quen thuộc đang hiện ra. 

Mái tóc dài màu vàng, đôi cánh trắng muốt. Y để trần nửa thân trên, trên người quấn băng gạc thấm máu chưa thay, còn chiến hạm Mạn Kiệt Đặc khổng lồ đang sừng sững ở phía sau y.  

Y dường như vừa đi xuống từ chiến hạm, mang theo sự sắc bén và trầm mặc từ chiến trường trở về mà hạ xuống nơi đây. Dù ở bối cảnh cảng vũ trụ sâu thẳm vô tận, y vẫn chói lọi đến mức khiến người ta không thể rời mắt. 

“Ba ba.” Lê Ngạo lảo đảo đi vài bước rồi bật dậy, hai móng vuốt sải ra. Như một chú gấu trúc nhỏ sợ hãi, cậu lao về phía cha mình, vừa chạy vừa gọi: “Ba ba… ba ba…” 

Isilis ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy thân hình nhỏ đang lao tới như một quả pháo. Mèo con vừa mới nín khóc giờ lại òa lên. 

Isilis bế cậu lên vai, bàn tay to lớn vì bị thương mà nhợt nhạt hơn trước v**t v* lưng cho mèo con. Y nhìn đám người đang tan biến phía trước, trong lòng lại nghĩ: Mèo con rất ít khi gọi ba ba một cách nghẹn ngào và mềm mại như thế này. 

Nhưng giờ đây lại gọi liên tiếp như vậy, có thể thấy, cậu nhóc đã phải chịu đựng uất ức lớn đến nhường nào. 

Thời gian không biết từ lúc nào đã tĩnh lại. Đám người đang tan biến cũng ngừng lại. Trên ngân hà, chỉ còn lại vị quân chủ tóc vàng và tiểu quái vật đen kịt đối diện nhau. 

“Ngươi phải học cách kiềm chế.” Isilis nhàn nhạt nói: “Nhóc con sẽ không vui khi ngươi làm những chuyện như vậy đâu.” 

Huân nheo mắt, không nói gì. 

“Ngươi muốn ở bên cạnh nhóc con, thì ngươi phải học làm một con người, dùng cách của con người để xử lý mọi chuyện.” 

“Thế nào là dùng cách của con người? Là nhìn họ ức h**p Lê Ngạo rồi thờ ơ sao?” Giọng nói của Huân cuối cùng không kìm nén được sự tức giận, xương cánh đột nhiên mở ra, mơ hồ có những đốm sáng rực rỡ ẩn hiện dưới cánh hắn.  

Đôi mắt đỏ tươi là ác ý thuần túy: “Ta muốn giết chúng.” 

“Ngươi giết được lần này, cũng giết không xuể lần sau.” 

“Chỉ cần ta muốn, ta có thể giết hết tất cả.” Huân vặn vẹo suy nghĩ muốn biến đổi, nhưng luôn thiếu một mảnh cuối cùng: “Bao gồm cả ngươi.” 

“Ngươi có thể thử xem.” Isilis với ánh mắt ngạo nghễ nhìn xuống hắn: “Xem xem viêm tức của ngươi nhanh hơn, hay kiếm của ta nhanh hơn.” 

Người đàn ông không hề nói quá, Huân biết điều đó. Nếu hắn là một thể hoàn chỉnh, hắn tự tin có thể nuốt chửng y. Nhưng hắn không phải, hắn thiếu đi truyền thừa mấu chốt nhất. Hơn nữa, mèocon rất thích y... 

“Ta không giết ngươi, vì ngươi là ba ba của mèo con.” 

“Ta không giết ngươi, vì ngươi là đồng đội của mèo con.” 

Một lớn một nhỏ, hai sinh vật đại diện cho sức chiến đấu đỉnh cao của hai chủng tộc cứ thế giằng co. 

Người thường không cảm nhận được thời gian trôi đi, nhưng mèo nhỏ thì có thể.  

Cậu nép vào vai ba ba, nhiệt độ cơ thể và vòng tay quen thuộc khiến cậu thả lỏng. Hai móng vuốt nhỏ ôm lấy cổ người đàn ông, ngửi thấy mùi máu tươi: “Ba ba có bị thương không ạ?” 

Ngay khoảnh khắc cậu mở lời, hai người đã kết thúc ván cờ. Họ thỏa hiệp với nhau, bởi lẽ họ có chung một chú mèo cần được bảo vệ. 

Thời gian quay ngược lại, loài người thậm chí không hiểu được họ vừa suýt nữa đã bị hủy diệt hoàn toàn. 

Không ai dám nói một lời nào. Loài người cũng hiểu rõ họ vừa mới dùng đạo đức để ép buộc một đứa trẻ. Giờ đây, khi ba của đứa bé đã đến, vị bạo quân ấy sẽ phải đứng ra chống lưng cho con của mình. 

Lê Ngạo không hề biết mọi người đang nghĩ gì, cậu hít hít cái mũi, ỉu xìu rũ mắt xuống. 

“Rio, nhìn ba ba này.” Isilis nhìn cậu và hỏi: “Ai đã bắt nạt con?” 

Chú mèo nhỏ lắc đầu, không nói mình bị người khác bắt nạt mà mếu máo hỏi: “Nếu cà chua đưa cho người xấu ăn thì sao ạ?” 

Isilis hỏi lại: “Con không muốn cho người xấu ăn sao?” 

Thật ra cũng không phải… Lê Ngạo không nói rõ được. Cậu chỉ hơi sợ, sợ mình cứu người xấu, rồi người xấu đó lại đi làm hại người tốt, vậy thì người tốt có phải chính là bị cậu làm hại không? 

“Họ nói cô kia là người xấu, không thể bán cà chua cho cô.” Lê Ngạo vươn một móng vuốt, chỉ về phía Tần Di: “Nhưng mà, nhưng mà con không cảm thấy trên người cô ấy có cảm giác xấu…” 

Mèo con với gương mặt tròn xoe, đôi mắt sau khi được nước mắt rửa sạch lại càng trong veo. Xuyên qua đôi mắt cậu, Isilis có thể thấy mọi thứ trong đầu cậu. 

“Họ nghi ngờ quyết định của con phải không?” Isilis nhàn nhạt lướt mắt qua đám người: “Vậy chúng ta cùng xem, quyết định của con có đúng hay không.” 

“Lấy kho dữ liệu ra.” Giọng Isilis trầm lạnh: “Đem toàn bộ thông tin thân phận của những người ở đây, từng người một ra đối chiếu. Ta không muốn bất cứ cái tên nào bị bỏ sót.” 

Không một ai dám nhúc nhích. Những thương nhân ban đầu ỷ vào việc cha chú mèo không có mặt, ỷ vào cậu không hiểu chuyện đời, gào thét đòi “công bằng” giờ càng im bặt như ve sầu mùa đông. 

Những kẻ này phải bị trừng phạt, mà đám tân binh Delphi càng đáng bị đánh. Một, hai người, đông như vậy mà chỉ biết đứng ở đây, để người khác ức h**p tiểu điện hạ ngay trước mặt đến mức khóc sao?! 

Vị quân đoàn trưởng thứ ba vừa được cứu về, giận những người này không biết bảo vệ điện hạ mà đá một cái vào chân của người lính trẻ tuổi. Ngón trỏ và ngón giữa khép lại, hung hăng chỉ vào người lính, ý tứ không cần nói cũng rõ. 

Người lính bị giữ lại để bảo vệ trật tự ở cửa tiệm đau khổ xoa xoa mông, thầm nghĩ trở về sẽ bị ba mẹ “hỗn hợp đánh kép”. Những người lính khác cũng chẳng khá hơn, họ đồng loạt sờ lên da thịt mình, thầm nghĩ “thôi xong rồi”. 

Về phần Isilis, đôi cánh chưa thu lại, y cứ thế từng bước đi về phía ba con dị chủng kia. Lam Lam đã từng giao chiến với y, bị đánh cho có chút sợ hãi, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích. 

Còn Tiểu Logic thì định nhe răng, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị tinh thần lực trấn áp xuống đất, cũng bất động luôn. 

Đến Huân? Isilis lập tức làm ngơ ánh mắt chói rực kia. Y từng bước từng bước lên tấm lưng phồng to của Lam Lam, ngồi xuống ở vị trí giao nhau giữa vai và xương sống của con dị chủng, với dáng vẻ đường hoàng, oai vệ. 

Trên lưng Lam Lam có mấy cái gai sống màu xanh lam, chiếu sáng phía sau Isilis, trông hệt như lưng ghế của một ngai vàng. 

Y gập một chân lên, khuỷu tay lười biếng gác lên đầu gối, chân còn lại duỗi thẳng một cách tùy tiện, để mèo nhỏ ngồi trên đùi mình. 

Cứ như vậy, y mang theo con mình, tiến hành xét xử tất cả những người đến mua trái cây. 

Lê Ngạo chu mông lên, cọ cọ vào quần người đàn ông, tìm cho mình một chỗ thoải mái, dựa vào trên cơ bụng ba ba, theo bản năng bắt đầu kéo một sợi len sặc sỡ đang lộ ra. 

“Huân, cậu lại đây.” Cậu hướng về phía cún con vẫy vẫy tay: “Cậu cũng nên kéo đi.” 

Tiểu quái vật nhích hai bước nhìn mèo nhỏ, rồi lại trừng mắt với ba của cậu. Isilis nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Lại đây.” 

Đã đạt được hòa bình ngắn ngủi, Huân lập tức không chút khách sáo mà nhảy đến, giẫm lên chân người đàn ông và áp sát vào người mèo nhỏ. 

“Ngân Dực, ngươi cũng lại đây, tuyên án cho những kẻ có tội.” Vị quân chủ tóc vàng khép hai ngón tay lại và ngoắc một cái, ra hiệu cho người máy đứng bên cạnh y. 

Cứ như vậy, từng người đến mua cà chua đều phải đối mặt với “phán quyết của mèo con”. 

Bình Luận (0)
Comment