Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 75

Cái gọi là phán quyết, chẳng qua là để mèo nhỏ có một cách hiểu về chính nghĩa, là để làm cho trái tim non nớt mềm mại kia trở nên kiên định. 

Một người có đạo đức xấu không có nghĩa là người đó đã phạm pháp. Huống hồ luật pháp trên đời này nhiều vô kể? Nếu muốn truy cứu đến cùng, ai có thể toàn thân mà rút lui? 

Đối mặt với những người như vậy thì nên cứu hay là không cứu? 

Với toàn xã hội, thậm chí với một người trưởng thành, đây đều không phải là một câu hỏi dễ dàng để định rõ đúng sai, nó liên quan đến lập trường, luân lý, tam quan, thậm chí cả mong muốn của dư luận. 

Nhưng Isilis không quan tâm những người ngoài đó thế nào, y chỉ quan tâm đến con mình. Y muốn cậu vui vẻ, muốn cậu hướng về ánh mặt trời mà sống. 

Ngân Dực nhận được mệnh lệnh của Isilis, bắt đầu kiểm tra từng người một, từ hồ sơ quá khứ đến thông tin bối cảnh và ngay tại chỗ tuyên bố liệu họ có đủ tư cách để mua trái cây hay không. 

Lê Ngạo ngoan ngoãn thu gọn bốn chân, ngồi xổm trên đùi ba ba, ngẩng đầu lên nghe một cách nghiêm túc. 

Khi nghe thấy hết người này đến người khác mà cậu cho là “không xấu” đều được quyền mua và cà chua cũng không hề bị bán cho những người thực sự xấu xa, đôi mắt cậu nhóc rõ ràng sáng lên rất nhiều, đôi tai đang ỉu xìu ban đầu cũng dựng thẳng lên. 

Thật sự rất dễ hiểu. 

Isilis dùng hai ngón tay kẹp lấy hai cái tai của cậu, khép chúng lại với nhau. 

Lê Ngạo không hiểu chuyện gì, cũng không biết tai mèo của mình đã bị biến thành hình dạng tai thỏ. Cậu còn toe toét miệng, ngây ngốc cười với ba ba. 

Mãi cho đến khi tới lượt đám lãng du giả. Mỗi người trong số họ đều là tội phạm bị truy nã gắt gao, trên tay đều dính máu người. Nhưng những người đó là ai? Hoặc là thường dân lương thiện, hoặc là kẻ xâm phạm, kẻ cướp bóc, kẻ bạo hành gia đình. 

Nhưng mặc kệ họ là ai, cũng mặc kệ họ đã giết ai, những chuyện đó đều không phải là thứ mà một chú mèo con nên nghe và nên bận lòng.  

Cậu bé nhỏ như vậy, còn chưa có quan niệm đúng sai trưởng thành, biết những điều đó thì để làm gì? 

Nếu những việc này yêu cầu một đứa trẻ phải bận tâm, thì đám người lớn đó thật sự phải viết bản kiểm điểm. 

“Thông qua.” Ngân Dực tỉnh lược những hiện thực đen tối đó, bình tĩnh mà đọc kết quả: “Có thể mua cà chua.” 

“…” Tần Di lặng lẽ nhìn về phía mèo con. Khi nghe thấy cô có thể mua cà chua, cái đuôi lớn của cậu đã vui sướng mà vẫy vài cái. 

“Lê Ngạo không phán đoán sai sao?” Cậu quay người hỏi ba ba mình. 

Nhận được cái gật đầu đáp lại của vị quân chủ tóc vàng, cậu tiếp tục hỏi: “Thế thì tại sao, ừm, người kia nói cô ấy không tốt ạ?” 

“Vì họ có mâu thuẫn.” Isilis nói: “Cho nên họ mới chỉ trích lẫn nhau.” 

“A!” Mèo con vỗ móng trái vào lòng bàn tay phải, vẻ mặt bừng tỉnh: “Giống như những người cướp đồ của Đông Hi Hi, rồi nói Đông Hi Hi xấu!” 

“Đúng vậy.” Dưới ánh mắt ngạo nghễ của đế vương, cho dù có ai oán hận, cũng không dám phản bác lời y nói. 

“Đã yên tâm chưa?” Isilis một tay ôm ngang bụng mèo nhỏ bế cậu lên: “Tốt rồi, chúng ta về thôi.” 

Y là người hoàn toàn kiểm soát cuộc diện, y nói gì thì chính là như thế. 

Chỉ là mèo còn vẫn còn chút lo lắng, nhìn trái nhìn phải, mãi cho đến khi nghe ba ba lại nói: “Sẽ có người tiếp tục kiểm tra thông tin của những người mua, sẽ không bán cho những kẻ không xứng đáng. Chuyện này cứ giao cho…”  

Isilis nhìn chiến hạm đang hạ cánh: “Bạch Vân Quân phụ trách.” 

Bạch Vân Quân - người vừa vội vã từ Liên bang chạy về sau khi hoàn thành công việc, cúi người hành lễ: “Vâng, bệ hạ.” 

Mọi chuyện được giải quyết dứt khoát. Kể từ đó, người Delphi cũng đã rút ra được bài học, sẽ không bao giờ để những chuyện dơ bẩn này xảy ra trước mặt tiểu điện hạ nữa. 

Khi rời đi vào buổi sáng, Ngân Dực đã lên kế hoạch là sẽ cho chú mèo chân ngắn được thư giãn và vui vẻ. 

Dù quá trình không được như mong đợi, nhưng xét về kết quả, rõ ràng là vẫn rất tốt. 

Sau cùng thì ba ba của mèo con đã quay về. Không có bất cứ hình thức giải trí nào có thể khiến một đứa trẻ vui sướng hơn điều này. 

Lê Ngạo với móng vuốt trái móc vào ống quần của Isilis, móng vuốt phải chỉ vào nhà mình, kéo người vào trong. 

Vị quân chủ tóc vàng rất phối hợp, chờ đôi chân ngắn ngủn của mèo con loay hoay được vài cái, y liền nhấc chân bước theo một bước. Đi mãi vào đến trong phòng, Lê Ngạo chỉ vào những con số trên tờ lịch cho ba ba xem: “Ba ba nói tận cuối tháng này mới về mà?” 

Tháng bảy vừa mới bắt đầu, ngày đầu tiên trên tờ lịch bị móng mèo cào nát, còn ngày cuối cùng thì bị bút sáp màu đỏ khoanh tròn. 

“Còn nhiều ngày nữa mà. Sao ba ba lại về trước thời gian hẹn thế ạ?” 

Isilis nhàn nhạt đáp: “Vì rất nhớ con, nên vừa xong việc là ba ba quay về ngay.” 

Chỉ một câu nói như vậy đã khiến mèo con sướng không tả nổi. 

Lê Ngạo đầu tiên sững sờ một lát, ngay sau đó cái đuôi run lên bần bật, chạy chầm chậm đến bên chân người đàn ông, dùng đầu cọ mạnh vào cổ chân ba ba. 

Cứ thế cọ trái cọ phải, rồi giãn cái bụng ra, lăn lộn trên chân y, phát ra tiếng “khò khè khò khè” không ngớt, khiến Ngân Dực nghỉ ngờ rằng có ai đó vừa đậu cả một chiếc trực thăng vào trong nhà. 

“Cậu ấy có phải đang ngứa người không?” Người máy với ý chí sắt đá cúi đầu hỏi tiểu quái vật không mấy vui vẻ bên chân mình. 

Huân mặt mày kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn nó. 

“...” Người máy lạnh lùng muốn phóng điện vào hắn: “Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó là sao?” 

Lê Ngạo không biết những người bạn nhỏ của mình đang suy nghĩ gì, hiện tại cậu thật sự rất phấn khích, sau khi ăn xong bữa tối và sắp đi ngủ, cậu vẫn còn hưng phấn đến mức không chịu lên giường. 

“Lê Nga Nga, cậu đang làm gì vậy?” Người máy hỏi sau khi vất vả lắm mới lau sạch được cho mèo. 

Lê Ngạo chu cái mông tròn xoe, vùi đầu vào ổ mèo, lay lay thứ gì đó. 

Chờ người máy đi đến gần xem thử, liền thấy cậu đã dọn hầu hết tài sản của mình vào trong ổ, sau đó dùng hai móng vuốt đẩy ổ mèo, định đi ra ngoài. 

“Cậu định đi đâu…?” Cứ như một con ốc sên định chuyển nhà vậy. 

“Lê Ngạo đã nói với ba ba rồi, hôm nay Lê Ngạo muốn ngủ cùng ba ba!” Mèo con dũng mãnh vừa nói, hai chân vừa dùng sức đạp xuống đất, nhưng mà không nhúc nhích được. Cậu ngẩng đầu lên lau mồ hôi, định tìm sự giúp đỡ từ cún con của mình.  

Kết quả lại thấy vẻ mặt ấm ức của Huân. 

Lê Ngạo sững sờ một chút, đi đến dùng hai móng vuốt ôm lấy Huân, vừa v**t v* vừa hỏi: “Cậu sao vậy? Sao lại không vui thế?” 

Huân đương nhiên là không vui rồi. 

Hắn chỉ thích mèo con, mèo con cũng chỉ nên thích hắn mới đúng.  

Nhưng hiện tại, mèo con cứ thế lao vào vòng tay của người đàn ông tóc vàng kia, thậm chí còn muốn dọn cả ổ mèo đi theo! 

Hắn không hiểu, tại sao mèo con lại thích người kia? Rõ ràng hắn mới là cún con mỗi ngày bầu bạn, ngủ cùng, nói chuyện cùng với cậu mà. 

Trong lòng Huân vừa tủi thân vừa chua chát, đến nỗi đôi cánh cũng rũ xuống tận mặt đất. 

Hai bé con giao tiếp với nhau bằng phương thức mã hóa, người máy chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của mèo chân ngắn.  

Khoảng hai giây sau, mèo nhỏ kéo tay tiểu quái vật, dán dán bụng vào người hắn và nói: “Tớ không có không mang cậu đi đâu, tớ đương nhiên vẫn ngủ cùng cậu, chúng ta đi cùng nhau nhé!” 

“Thật không?” Tiểu quái vật yếu ớt dựa vào lồng ngực cậu: “Vậy Lê Nga Nga cậu thề đi, đi đâu cũng sẽ mang Huân đi cùng.” 

Chú mèo vô cùng đáng tin cậy ưỡn ngực, không chút suy nghĩ: “Tớ thề!” 

Trong lập trình của người máy nổi lên một trận vạch đen câm nín, chưa kịp tiến lên tách hai đứa trẻ nhão nhoét đang dính lấy nhau, nó đã thấy cả hai cùng nhau lôi ổ mèo chạy ra ngoài. 

“...” Không hiểu sao, người máy lại có cảm giác rằng tương lai nhân loại và dị chủng sẽ cùng nhau bỏ trốn. 

Thế giới này thôi xong rồi. 

Lê Ngạo kéo ổ mèo đến trước cánh cửa nhỏ. Cậu có thể chui lọt, nhưng ổ mèo thì không thể kéo vào được. Thế là cậu đứng lên ghé vào cửa, với giọng điệu kéo dài, bắt đầu kêu từng tiếng: “Ba ba ơi, ba ba mở cửa đi, ba ba mở cửa cho Lê Nga Nga với ~” 

Giọng nói ngọt ngào đến chết người.  

Ít nhất thì những người lính gác trong bóng tối chưa bao giờ nghe những chú sư tử nhỏ của hoàng thất gọi như thế bao giờ. 

Một người che lấy trái tim mình, hận không thể nhảy xuống ngay để mở cửa cho mèo con.  

Kêu được hai ba tiếng, bên trong cửa đã có động tĩnh truyền ra. Lê Ngạo kéo cún con của mình ngoan ngoãn ngồi xuống, ngẩng khuôn mặt bầu bĩnh, đợi người đến. 

Isilis vừa mới mở cửa ra, đã thấy cậu lôi ổ mèo của mình vào trong phòng. 

Người đàn ông cong người xuống, một tay xách ổ mèo, một tay dắt chú mèo, phía sau còn có một cục than đen thui đi theo. Quả là dắt tay cả già lẫn trẻ, dọn lên giường của mình. 

Không hề khoa trương chút nào, đây là lần đầu tiên kể từ khi Isilis trưởng thành có người leo lên giường của y. 

Lê Ngạo lăn lộn vài vòng trên chiếc giường lớn, ở góc tấm rèm lụa mỏng buông rủ, cậu đẩy ổ mèo của mình sang đó. 

“Huân, cậu lên đi.” Cậu nằm sấp ở mép giường, hết sức duỗi hai móng vuốt xuống dưới, như muốn túm tiểu quái vật lên vậy. 

Isilis đứng bên cạnh giường, ánh mắt hơi rũ xuống, chỉ thoáng chốc đã chạm phải đôi mắt đỏ rực của tiểu quái vật kia. 

Không khí mang theo cảm giác ngột ngạt đến khó thở. 

Nhưng cuối cùng, y chẳng nói gì, không làm mất mặt mèo nhỏ, chỉ là nghiêng người sang một chút, mở đường cho cục than đen kia. 

Thể diện to lớn.  

Nếu là từ tay Isilis rút kiếm, trong phạm vi tầm mắt của y tuyệt đối sẽ không cho phép dị chủng tồn tại. Thế nhưng hiện tại, lại có một con dị chủng ngang nhiên ngủ ngay trên giường của y. 

Cũng không hẳn là công khai lắm...  

Huân dán sát vào lồng ngực ấm áp và đáng tin cậy của mèo nhỏ. 

Người đàn ông kia mang đến cảm giác áp lực quá mạnh, khiến hắn theo bản năng cảm nhận được sự uy h**p và cái nhận thức bị người khác đè bẹp này khiến Huân vô cùng không vui. 

Hai người đều mang những suy nghĩ riêng, chỉ có mèo con chân ngắn mới có thể trong bầu không khí này, vô tư đến mức phơi cả bụng, ngủ đến chảy cả nước miếng. 

Sau khi Lê Ngạo đã ngủ say, Isilis liền đứng dậy ngồi xuống bên bàn. Căn phòng vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng ngáy của mèo nhỏ cùng tiếng lật trang sách khe khẽ của người đàn ông. 

Huân mở bừng mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm tấm màn lụa trên đầu, cảnh giác với từng cử chỉ của Isilis. 

Bỗng nhiên, hắn nhận thấy có động tĩnh. 

Người đàn ông đứng dậy. 

Trong lòng Huân căng thẳng, hắn hơi quay đầu, lặng lẽ nhìn sang. 

Khuôn mặt Isilis không thể hiện cảm xúc, lòng bàn tay y hướng vào trong, vẫy tay về phía dị chủng, rồi lập tức đi ra ngoài. 

Huân sững sờ một lát, hắn cẩn thận gạt đầu của mèo nhỏ ra, rồi lại chỉnh cho cậu một tư thế nằm thật thoải mái, lúc này mới xòe cánh, nhẹ nhàng không một tiếng động đuổi theo. 

Người đàn ông đi trước, Huân vỗ cánh bay theo sau. Hai người một trước một sau, trong đêm tối đi qua ngọn núi sau lâu đài, đến một khu lăng mộ trang nghiêm và tĩnh lặng. 

Những bức phù điêu trên vách đá trở nên trắng nhợt dưới ánh trăng. Mọi âm thanh đều im bặt, chỉ còn tiếng côn trùng kêu rả rích giữa đêm hè. 

Isilis quay người lại. 

Mèo con không ở bên cạnh y, người đàn ông này cũng không còn vẻ dịu dàng nào nữa. Tất cả sự dịu dàng đều ẩn giấu vào trong đôi mắt sắc bén.  

Y lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt như lưỡi dao liếc xéo con dị chủng kia, hỏi: “Tên của ngươi là gì?” 

“Huân.” Dị chủng trả lời không chút do dự. 

“Cái tên này có ý nghĩa gì với ngươi?” 

Trong đôi đồng tử thú màu đỏ tươi, là sự nghiêm túc và chắc chắn: “Ý nghĩa của sự tồn tại.” 

Đồng tử vàng kim của y tập trung vào hắn, thẩm định hắn: “Ngươi có trung thành với Lê Ngạo không?” 

“Đương nhiên!” Huân gần như ngay lập tức đáp lại: “Ta sẽ luôn ở bên cậu ấy.” 

Thanh kiếm Thần Mặt Trời trong đêm tối từ từ sáng lên, ánh sáng rực rỡ như tia nắng bình minh xé tan buổi sớm. 

Isilis chĩa mũi kiếm thẳng vào dị chủng, phán xét: “Ngươi có trung thành với loài người không?” 

Huân sững người một chút. 

Khoảnh khắc đó, hắn không lập tức trả lời nữa. 

Tại sao phải trung thành với loài người? Hắn là dị chủng cấp cao, sao hắn có thể trung thành với loài người chứ? 

Đồng tử của Huân co lại, lời nói rành mạch: “Ta không trung thành với loài người, không trung thành với bất kỳ thứ gì khác ngoài Lê Ngạo.” 

“Huân là cún con của Lê Ngạo, Lê Ngạo là mèo nhỏ của Huân. Từ ngày gặp nhau, chúng ta đã nói thế rồi.” 

Không khí chợt trở nên nặng nề. 

Thanh kiếm Thần Mặt Trời khẽ rung lên, ánh sáng trong đêm tối lan ra từng tấc một. Mũi kiếm lạnh lẽo chỉ cách Huân vài bước, chỉ cần đi thêm một bước nữa, sẽ đâm xuyên qua hắn. 

Nhưng Huân vẫn không nhúc nhích. 

Isilis nhìn hắn, giọng nói không thể hiện cảm xúc: “Tại sao không phóng thích lĩnh vực? Mũi kiếm sắp làm ngươi bị thương rồi.” 

Huân ngẩng đầu lên, đôi đồng tử vẫn là hình thú thon dài, lộ ra một quyết tâm không thể lay chuyển. 

Hắn cắn chặt răng, nói: “Bởi vì ngươi là ba ba của cậu ấy.” 

Trong khi nói lời này, đôi cánh của hắn thu lại sát bên người, đó là sự nhẫn nại và cũng là sự kìm nén bản năng tấn công của hắn. 

“Bởi vì ngươi rất quan trọng với mèo nhỏ.” Lưỡi kiếm đã rạch vào da thịt hắn: “Bởi vì ngươi mà bị thương, mèo nhỏ sẽ rất đau lòng.” 

Sự thật này khiến Huân ghen tỵ đến mức muốn cắn nuốt tất cả, nhưng hắn không thể làm vậy, vì hắn không đành lòng làm tổn thương bất cứ điều gì mà Lê Ngạo yêu quý. 

Isilis im lặng vài giây, cuối cùng từ từ thu kiếm lại. Ánh mắt lạnh như tuyết của y dừng lại trên người dị chủng: “Tốt lắm.”  

Y nói: “Nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay.” 

“Không trung thành với loài người, chỉ trung thành với Lê Ngạo. Nếu có ngày nào đó ngươi phản bội lời thề, chính tay ta sẽ chém ngươi bằng thanh kiếm này.” 

Trăng sáng trên cao, nơi bị mũi kiếm rạch vào đang từ từ chảy máu. 

Ánh trăng như nước làm sự lạnh lẽo trong đôi đồng tử vàng kim của y nhạt bớt đi chút. Isilis nói: “Lại đây đi. Để khẳng định biểu hiện của ngươi, ta sẽ ban thưởng cho ngươi, cho ngươi sức mạnh để bầu bạn bên cạnh nhóc con.” 

Dị chủng là những con dã thú chỉ biết tàn sát, là kẻ thù không đội trời chung của loài người. 

Nhưng kẻ trước mắt này, chẳng qua là một con quái vật cam tâm tình nguyện đeo lên vòng cổ, được chính tay mèo nhỏ vòng lên cổ mà thôi. 

…  

Tác giả có lời muốn nói:  

Cảnh tượng này với ba ba mà nói: Con trai mang theo con rể cùng nhau nằm trên giường ta, không tài nào ngủ nổi [chống cằm] 

Với Huân mà nói: Vợ nhất định phải mang ta đi ngủ trên giường bố vợ, không tài nào ngủ nổi [khóc ròng] 

Bình Luận (0)
Comment