Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 90

Vực sâu đang thì thầm khe khẽ, đó là ảo giác. Giống như gió thổi qua màng nhĩ, đó cũng là ảo giác. Có thứ gì đó đang đến từ bốn phương tám hướng hoặc là từ sâu bên trong cơ thể anh. Không ai có thể nói chính xác nó là gì, nhưng khi anh chăm chú nhìn vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn lại anh.

Ryan đeo thiết bị lọc âm ở tai, nhờ vậy mà anh có thể đảm bảo bản thân không bị vực sâu ô nhiễm, giữ được thần trí thanh tỉnh.

“Chú Isilis không cần mang thứ này sao?” Anh giơ tay sờ sờ lỗ tai, hỏi mấy vị quân đoàn trưởng đi theo cùng.

“Đâu chỉ là không cần.” Vị quân đoàn trưởng đã có nếp nhăn cười ha hả: “Khi bệ hạ còn ở đó, tất cả con dân được ngài chiếu rọi đều không cần đeo loại thiết bị này.”

Đó rốt cuộc là tinh thần lực mênh mông đến mức nào? 

Ryan không biết. 

Người đàn ông kia rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta khó hiểu, với tuổi tác không quá lớn nhưng tại sao lại có thể mạnh đến mức này. Là huyết thống sao? 

Không, nhìn lại lịch sử Leganes chưa từng xuất hiện cường giả nào như vậy, ngay cả hoàng đế Leganes đời thứ nhất khi khai quốc cũng không thể che chở được cho người dân dưới sự phóng xạ của vực sâu. 

Đó là thiên phú? Nhưng rốt cuộc là thiên phú gì mới có thể làm được như vậy?

Ryan đặt bàn tay xuống bên người, giây tiếp theo Lưỡi Hái Tử Thần đã nằm trong tay: “Đi thôi.” 

Anh không có thiên phú như Isilis và Rio, anh chỉ có thể cố gắng hơn.

Một dị loại khó nhằn bất ngờ lao đến. Ryan vung ngang lưỡi hái, cán dài chính xác chặn lại móng vuốt sắc nhọn của đối phương. Tiếng va chạm nặng nề giống như kim loại va vào đá, trong vòng vài giây ngắn ngủi hai bên đã giao đấu hơn hai mươi hiệp. 

Chúng dán sát vào nhau, mùi tanh hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, dạ dày Ryan cuộn trào dữ dội suýt nữa nôn ra. Anh nín thở chặn lại thêm một đòn nữa, nhớ đến phương pháp mà chú Isilis đã dạy, ánh vàng lóe lên trong đôi mắt hổ phách, anh dùng tinh thần lực ngăn cách mùi hôi.

Càng chiến đấu càng dũng mãnh, không biết mệt mỏi, mồ hôi làm ướt sũng bộ quân phục của anh. Mái tóc bạc trắng dài dính vào khuôn mặt, quấn quanh cổ tay, ánh mắt không hề chớp, vung ngang lưỡi hái trực tiếp cắt đứt dây buộc tóc.

Gió nổi lên cuốn từ chiến trường đến tận vách núi. Trên vách núi, Fett nhìn lưỡi hái đen kịt kia đang gặt đi sinh mạng của dị loại trong gió và máu, hệt như một Tử Thần.

“Quân Liên Bang đâu?” Anh ta nhếch miệng cười nhạt, ánh mắt nhìn khắp nơi nhưng không thấy một bóng quân nhân Liên Bang nào.

Cấp dưới cúi đầu đáp: “Đợt này tới tiền tuyến dọn dẹp là quân đoàn dưới quyền của anh trai ngài.”

“Thế thì sao? Chuyện này liên quan gì đến người phụ trách chứ?”

Ngay cả Fett kẻ luôn giỏi tính toán lợi ích cho bản thân cũng không nhịn được mà nheo mắt: “Đều là nhân loại cả, vậy còn bọn họ thì sao? Thế này chẳng hay chút nào đâu. Camera của tổ phóng viên sắp đến rồi, chẳng lẽ muốn để họ quay được cảnh Liên Bang co đầu rút cổ phía sau, còn người Delphi lại xông lên phía trước à?”

“Ngài Liam nói vũ khí nóng không thể gây sát thương cho dị loại, nên để người Delphi đi dọn dẹp trước, sau đó bọn họ sẽ vào kết thúc.”

“Dị loại không diệt được, vậy dị chủng cũng không diệt được à?” Fett cười, giọng điệu cợt nhả nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười nào: “Thật đáng buồn… Cái thùng cơm đó lại là anh trai của ta.” Ánh mắt anh ta nhìn xa xăm, sâu thẳm bên trong ẩn chứa sự tham vọng và khinh miệt không thể che giấu: “Thế này cũng tốt, nếu anh ta thật sự có chút bản lĩnh, vậy thì người đau đầu lại là ta rồi.”

“Thưa ngài, tổ quay phim đã đến.”

“Đúng lúc lắm.” Fett đi về phía vách núi: “Hãy để họ quay cho rõ ràng tất cả những điều này, sự anh dũng của ta và sự vô năng của Liam.”

Lời còn chưa dứt, anh ta đã thả người nhảy xuống. Thân hình giữa không trung mượn lực từ vách đá như chim ưng sà xuống chiến trường. Chiếc quạt xếp mà khán giả cho là chỉ mang tính trang trí, giữa không trung “xoẹt” một tiếng hoàn toàn mở ra, những nan quạt lóe lên ánh lạnh, rõ ràng là từng lưỡi dao sắc bén. Ánh đao chợt lóe xé toạc tiếng gió, đầu của dị loại “ầm ầm” rơi xuống đất.

Anh ta nhanh đến mức gần như chỉ để lại một vệt tàn ảnh, trong nháy mắt đã nhảy vào trung tâm chiến trường, chắn ngang trước người Ryan, đỡ giúp anh một đòn tập kích. Chàng thanh niên tóc bạc vẫn chưa kịp lên tiếng, xoay người cũng đã đỡ tiếp một cú đánh khác giúp anh ta. 

Các thuộc hạ của Fett ghìm súng, nhắm chuẩn vào những dị chủng bị vũ khí năng lượng làm suy yếu rồi khai hỏa.

Ở khu vực an toàn đằng xa, dây thần kinh của tổ quay phim căng chặt, ghi lại từng khung cảnh của trận chiến này.

Sau nhiều giờ chém giết liên tục, chiến trường cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Trên mặt đất khô cằn, gió cuốn theo mùi máu tanh và khói súng từ từ lướt qua.

Ryan đứng giữa mặt đất tan hoang, vai trái anh thấm máu, cú đánh vừa rồi dù không chí mạng nhưng đã ăn sâu vào lớp da thịt. Anh nửa dựa vào lưỡi hái đen, hơi thở có chút dồn dập. Máu tươi nhỏ giọt theo cánh tay nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. 

Lượng adrenaline tăng vọt khiến máu anh sôi trào, sức mạnh trào dâng khắp cơ thể không ngừng. Anh đứng trong gió, vết thương nóng rát nhưng trái tim lại cảm thấy vui sướng hơn bao giờ hết. Anh cuối cùng không còn là đứa trẻ ngồi dưới đình lặng lẽ nhìn lên bầu trời nữa.

“Rất lợi hại, điện hạ.” Trên mặt Fett cũng dính máu, giọt máu uốn lượn dọc theo má trên khuôn mặt vốn đã quá mức kiều diễm kia, nó càng làm nổi bật một vẻ “yêu dã diễm lệ”. Anh ta vươn tay về phía Ryan, bàn tay trắng nõn tinh tế: “Fett Craven.”

Ryan ngước mắt nhìn anh ta, trên mặt không có cảm xúc đặc biệt nào, đôi mắt màu hổ phách giống như mặt gương quạnh quẽ trong suốt.

Một lát sau, anh nâng tay phải lên nắm lại: “Ryan - Leganes.”

Kết thúc trận chiến một cách thắng lợi, mấy vị quân đoàn trưởng đều đến vỗ vai Ryan. Họ lười đi xử lý những chuyện vụn vặt kia, cũng chẳng muốn so đo với mấy binh lính Liên Bang tham chiến không đâu vào đâu, cứ thế đưa thẳng điện hạ nhà mình về chiến hạm nghỉ ngơi.

Đêm đó, sau khi đã ổn hơn, Ryan ngồi bên mép giường giơ tay sờ vết thương trên vai, lại lấy điện thoại ra nhìn một chút. 

Khu vực vực sâu không có tín hiệu, khung chat của mèo nhỏ cũng không có tin tức. Anh mở ảnh chân dung chú mèo đang nhếch miệng cười, lặng lẽ v**t v* một lúc lâu. Không biết là bé con không gửi tin nhắn hay là đã gửi nhưng anh không thể nhận được.

“Anh sư tử nhỏ ơi.” 

Lê Ngạo nằm sấp trên mặt đất, lầm bầm với điện thoại: “Anh đi đâu rồi vậy? Brenna nói tiền tuyến vực sâu rất nguy hiểm, anh phải chú ý an toàn nha. Hoa Tuyết Tuyết kết quả chậm quá, cậu ấy hứa với em là kết quả xong sẽ tặng cho em, rồi em sẽ dùng tinh thần lực để nuôi cậu ấy. Quả của cậu ấy giống như thạch trái cây vậy ấy, chờ anh trở về em sẽ cho anh ăn quả của cậu ấy nha.” 

Giọng nói được chuyển thành một đoạn tin nhắn dài rồi gửi đi. Không nhận được hồi âm, mèo nhỏ cũng không nản lòng, cậu lại mở ảnh chân dung của Huân và tiếp tục lầm bầm: “Huân ơi, cậu đến đâu rồi?”

Cậu thật sự lắm lời, chỉ cần không có gì làm là sẽ quấy rầy tất cả người nhà. Người máy cầm một quyển sách lại gần, vỗ vỗ vào ổ mèo: “Không còn sớm nữa, đến giờ ngủ rồi.”

“À.” Chú mèo bò dậy nhảy một cách nhẹ nhàng vào ổ của mình, tìm chiếc chăn nhỏ rồi chui vào trong, mở to đôi mắt tròn xoe chờ Ngân Dực đọc sách cho.

Hôm nay đọc một bài thơ tình khó hiểu, văn từ dài dòng uyển chuyển, ý tưởng phức tạp. Những câu từ khó hiểu đó lướt qua tai mèo, cái đầu nhỏ của cậu căn bản không thể uốn nắn theo. Chỉ nghe được vài câu, cậu đã bắt đầu buồn ngủ, đôi mắt chớp chớp liên hồi.

Hai chiếc móng ngắn ôm lấy chăn, ngắt quãng bắt đầu dẫm sữa. Móng trái dẫm một cái, mười mấy giây sau móng phải mới nhớ ra bổ sung thêm một cái, vài phút sau, cả hai chiếc móng đều ngừng hoạt động, dựng thẳng ở bên đầu rồi ngủ thiếp đi.

Trong bóng tối, một con bướm nhẹ nhàng bay lên. Lê Ngạo chớp chớp mắt, ý thức được mình lại bắt đầu mơ rồi. Con bướm lượn một vòng trên không, uyển chuyển nhẹ nhàng đậu lên mũi mèo, chiếc râu mảnh khảnh khẽ chạm vào má cậu. 

Lê Ngạo động mũi cảm thấy ngứa, vừa định vươn móng vuốt ra gãi thì con bướm đã nhanh nhẹn vỗ cánh bay về phía xa.

“Bướm nhỏ ơi, chờ tớ với, cậu muốn đưa tớ đi đâu?” Mèo nhỏ dựng đuôi lên bám theo con bướm mà chạy. Con bướm kia dường như đang trêu cậu, lúc thì bay thấp, đúng lúc cậu sắp bắt được thì lại vỗ cánh bay cao lên. Mèo nhỏ cũng không tức giận, nhón chân vươn móng vuốt, một cú vồ nhảy lên. Con bướm kia liền trở nên khác lạ.

Ban đầu là con bướm màu trắng với ánh sáng dịu nhẹ bỗng trở nên tối đi, cánh dài ra và trở nên nhỏ hơn, một sợi tơ đen xuất hiện. 

Mắt Lê Ngạo trừng lớn, nhận ra đây là cái gì: “Đồ tồi!” 

Cậu vươn móng vuốt chỉ vào và mắng: “Đồ xấu xa!”

Bị con bướm trêu đùa thì không sao cả, nhưng đổi thành kẻ xấu thì không được. Mèo dũng mãnh rất tức giận, xông thẳng về phía màn sương đen lại vồ trượt. Cậu mê mang quay đầu muốn tìm xem nó đã đi đâu rồi.

… 

Một chấm đen nhỏ cuồn cuộn thoát ra từ lòng bàn tay phải trắng nõn, giống như mực đổ vào nước, trong chớp mắt đã hóa thành một đám bóng đen dày đặc, nuốt chửng toàn bộ thân hình Ryan.

Anh nhắm hai mắt, mồ hôi lạnh chảy ra từ thái dương theo gò má chảy xuống, thấm ướt tóc mai và cổ áo. Lông mày anh cau chặt, hô hấp dồn dập, cả người anh như bị bóng đè.

Anh nghe thấy người Delphi nói với vẻ đầy thất vọng: “Sao lại sinh ra thứ như vậy? Yếu muốn chết, ngay cả bản thân cũng không sống nổi càng đừng nói là dẫn dắt chúng ta.”

Anh nghe thấy Rayna dùng giọng nói oán độc chưa từng có: “Sao ngươi không chết đi? Ngươi chết rồi thì ta cũng không cần sống mệt mỏi như vậy. Vì ngươi, ta bị anh trai xa lánh, bị dân chúng oán trách.”

Anh thấy vị quân chủ tóc vàng lạnh lẽo nhìn anh, Thần Kiếm Mặt Trời chỉ thẳng vào đầu anh: “Ngươi không nên sinh ra.”

Không phải… 

Không phải… 

Nước mắt chảy dài dọc theo khóe mắt run rẩy. Ta không còn yếu đuối nữa, ta có thể trở thành chỗ dựa của mọi người, ta là anh trai của mèo nhỏ, ta sẽ bảo vệ em ấy. Đừng bỏ rơi ta, đừng vứt bỏ ta. 

Sương đen xâm nhập vào ngực anh, nhưng bị Delphi Chi Tinh bảo vệ nên không thể hoàn toàn chiếm cứ cơ thể này. Nó không ngừng tạo ra ảo cảnh, muốn tiêu diệt tinh thần anh. 

Từng chút từng chút một gặm nhấm. Nội tâm của chàng thanh niên này tràn đầy những lỗ hổng và vết thương, nó sắp sửa thành công rồi. Ý chí của anh sắp bị nuốt chửng hoàn toàn, rất nhanh thôi, chỉ còn thiếu một chút nữa.

Ryan thấy chú mèo nhỏ kia, cậu không cười với anh nữa, không hỏi anh vì sao không vui, mà nói: “Ta không thích anh, anh đáng ghét nên chết đi.”

Nhưng chính câu nói đó đã khiến con đê đang dần vỡ tan ngừng lại. Lưỡi hái đen xuất hiện trong tay Ryan, đôi mắt anh đỏ ngầu chém ảo cảnh mèo nhỏ thành hai nửa.

“Rio từng nói không thích ta, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ bảo ta nên chết đi.” Anh hóa thành hình dạng sư tử, nhào tới vồ nát từng ảo ảnh: “Ngươi đã đánh giá thấp sự thiện lương của mèo con và cũng đánh giá thấp ta.”

Ảo cảnh dần sụp đổ, nhưng đám sương đen kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Nó cuối cùng cũng tìm được mục tiêu, viên Delphi Chi Tinh được cấy vào đùi phải của tiểu sư tử. 

Thời gian cấy ghép còn ngắn, ánh sáng của tinh thạch vẫn chưa đủ ổn định, sương đen hóa thành hàng ngàn sợi kim đen mảnh như sợi tóc, nhúc nhích xoắn lại thành một bó, phóng thẳng tới.

Ryan xé toạc tàn ảnh của ảo cảnh, không hề nhận ra mối nguy hiểm trí mạng đang cận kề.

Sương đen lao tới như bay. 

“Bang!” 

Hai chiếc móng mèo đầy lông xù bỗng nhiên từ hư vô xuất hiện, vỗ xuống một cách gọn gàng và dọn sạch sẽ: “Bắt được ngươi rồi, đồ xấu xa!”

Chú mèo to như quả bóng cao su lại vô cùng hung dữ, kéo một cái liền khiến đám sương đen bị xé rách đến biến dạng chạy tán loạn tứ phía. 

Chạy trốn sao? 

Mèo dũng mãnh trừng mắt, một móng vuốt chụp xuống, dùng tinh thần lực tạo ra một cái lồng giam. Cậu nhớ lại lời ba Isilis đã dạy, từng chút từng chút ép đám sương đen kia thành một quả cầu. Cuối cùng một móng vuốt vỗ xuống làm sương đen tan xác. Cậu dựng thẳng đuôi, nhìn bóng tối đang dần rút đi, lộ ra thân ảnh đang cau mày nằm trên giường.

“Anh sư tử nhỏ à.” Cậu lộc cộc chạy đến bên người anh, nâng móng vuốt sờ sờ trán chàng thanh niên: “Anh có phải là gặp ác mộng rồi không?”

Ryan đã hoàn toàn thoát khỏi những ảo ảnh trong mơ, nhưng ngay cả sau khi tâm ma đã bị loại trừ, lông mày anh vẫn nhíu chặt, hơi thở dồn dập kéo dài.

Lê Ngạo không nhận được hồi đáp cũng không bận tâm, cậu đi vòng quanh cơ thể Ryan vài vòng, xác định không còn sót lại chút sương đen nào, lúc này mới đi đến bên cổ Ryan cọ cọ.

Cơ thể cậu đang dần trở nên trong suốt, điều này báo hiệu giấc mơ sắp kết thúc. Lê Ngạo không yên tâm, nhanh chóng chạy đến chỗ cánh tay của Ryan, hai móng vuốt đặt lên đó, truyền tinh thần lực của mình cho anh. 

Ánh sáng vàng lấp lánh bao phủ chàng thanh niên đang ngủ say, gương mặt anh dần lộ ra vẻ nhẹ nhõm. Lông mày cau chặt giãn ra, hơi thở trở nên nhẹ nhàng, anh cuối cùng cũng có thể ngủ yên.

Lê Ngạo thở phào nhẹ nhõm, móng vuốt đang đặt trên da thịt chàng thanh niên cũng dần trong suốt: “Em đi nha ~”

… 

Ryan tỉnh lại, anh rũ hàng mi trắng xuống, vẫn còn ký ức về ảo cảnh trong mơ. Vì sao lại mơ thấy giấc mơ như vậy? Anh có chút ngơ ngẩn. 

Có phải vì nội tâm anh thực chất chứa đầy oán hận không? Anh tự mình phân tích không hề trốn tránh bản thân.

Anh vô cùng thông minh, rất nhanh đã phát hiện nguyên nhân gốc rễ của bóng đè là do vật ô nhiễm. Là bị lây nhiễm trên chiến trường sao? 

Anh hồi tưởng lại từng chi tiết, muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân căn bản gây ra bóng đè cho mình. Là vết thương trên vai? Hay là… Người đó? 

Anh nhớ lại cái bắt tay rất đỗi bình thường kia.

Thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn, anh ngồi dậy, chợt cảm thấy hình như mình đã thấy mèo nhỏ trong mơ? Sao có thể chứ? Bé con đang ở Delphi, hiện tại hẳn là còn chưa rời giường.

Anh tự giễu cười nhẹ một tiếng, nhưng ngay khi nhìn thấy dấu vết trên cánh tay, anh quên mất cả cách hít thở. 

Trái tim như bị búa tạ giáng xuống một cú mạnh mẽ, tim anh đập thình thịch, anh v**t v* hai dấu chân hoa mai nhợt nhạt trên da.

Đó không phải là ảo giác, chủ nhân của dấu chân đó đã thực sự đặt chân lên nơi này, chữa lành mọi thứ cho anh. Anh cười ngây ngốc vài tiếng, tiếng cười càng lúc càng lớn, sau đó cúi đầu quyến luyến áp mặt vào cánh tay, khẽ gọi một tiếng: “Rio…”

… 

Tác giả có lời muốn nói:

Ryan: Thêm đùi gà cho mèo nhỏ vì đã chăm chỉ làm việc!

Chú thích: “Khi ngươi chăm chú nhìn vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn ngươi” là một câu trích dẫn nổi tiếng của triết gia Friedrich Nietzsche, mang ý nghĩa rằng khi ta tập trung vào sự tiêu cực, xấu xa, hoặc bí ẩn, chúng có thể tác động và thay đổi chính bản thân ta

Bình Luận (0)
Comment