Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 46

Chờ Minh Lưu đứng ở ngoài hút xong một điếu thuốc để bình tĩnh trở lại, thì Lâm Thiên Lan đã mở cửa phòng ra, theo sau là Alice cùng Tử Hữu.

Tâm trạng Lâm Thiên Lan lúc này chính là ngũ vị tạp trần, hai người kia đến cùng là ai, có quan hệ gì với Tiếu Tiếu, hoặc giả là… căn bản không có quan hệ gì?

Không biết vì sao, Lâm Thiên Lan bị câu nói ý vị thâm trường của Alice làm cho rùng mình. Mặc dù bọn họ chưa hẳn đến để làm chuyện xấu, nhưng trong lòng Lâm Thiên Lan vẫn là thấp thỏm không yên, mười phần không chắc.

Tử Hữu cùng Alice ra đến hành lang, đi vào hoa viên, Minh Lưu liền tiến đến. Đang muốn bắt chuyện, Hiên Viên không biết từ lúc nào cũng đang đi vào, liếc nhìn Lâm Thiên Lan, cười lạnh mấy tiếng.

Lâm Thiên Lan nhìn thấy Hiên Viên, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Tử Hữu nhìn hai người họ, ở sau lưng đâm đâm cột sống lêm thiên lan.

“Người mới mà nãy anh nói là người này đó hả?”

“Đúng vậy.” Lâm Thiên Lan gật đầu, giương mắt liếc Minh Lưu, hiển nhiên đã cực độ hoài nghi phải chăng hai người này cùng một giuộc?

Alice thì không để lộ biểu tình gì ra mặt, chỉ nhìn thoáng qua Hiên Viên, ngay lúc lực chú ý của y đang chuyển từ trên người Lâm Thiên Lan sang người Tử Hữu, ánh mắt còn nheo lại một cách nguy hiểm. Alice nhướng mày, thoáng nghiêng cười, chặn lại ánh mắt của Hiên Viên nhìn Tử Hữu.

Hiên Viên nhướng một bên mày, mở to mắt nhìn Alice, lộ ra ý cười lỗ mãng, sau đó le lưỡi liếm liếm khóe miệng.

Lúc này ở bên ngoài, đến phiên Tây Nguyên ngồi không yên, nới lỏng cà vạt muốn xông vào, lại bị Sophie ôm lấy eo.

“Hai đại ca…” Gáy Sophie đổ mồ hôi lạnh, lúc này bọn họ đang cách bên trong rất gần, dễ dàng bị phát hiện như chơi.

Alice đối với hành động lỗ mãng của Hiên Viên không thèm phản ứng, giống như chẳng hề thấy. Hiên Viên có chút ngoài ý muốn, trừng mắt nhìn, trên gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười thưởng thức. Tử Hữu còn chưa phát hiện ra tình huống vụng trộm sôi trào mãnh liệt bên này, mà quay đầu nhìn Minh Lưu, lại phát hiện ra Minh Lưu đang nhìn Lâm Thiên Lan, trong mắt gã là thần sắc phức tạp.

Tử Hữu mở to mắt nhìn, giác quan thứ sáu – mặc dù cậu cũng không biết nó từ đâu mà có – tóm lại, giác quan thứ sáu giúp cậu phát hiện ra một chút vi diệu, khóe miệng hơi vểnh lên, trong mắt lóe ra thần sắc linh động.

K nhìn đến nhất thanh nhị sở, trong lòng nổi giận đùng đùng, rõ ràng hắn đã dặn dò, không được để lộ dáng vẻ dụ người trước mặt người khác, thế mà lại… gia hỏa này thật là…

Bất quá đối với K thì có biểu tình nào của Tử Hữu không mê người đâu. Đương nhiên, Tây Nguyên cũng nghĩ Alice như vậy.

Minh Lưu chú ý tới ánh mắt Tử Hữu, theo lễ phép, gã nhàn nhạt cười đáp lễ. Có điều Tử Hữu không thèm phản ứng với gã, con ngươi màu hổ phách chớp chớp, quay đầu sang hướng khác.

“Hai vị tiểu thư có muốn tạm thời ở lại đây không?” Minh Lưu quay sang hỏi Alice.

Alice gật đầu, “Chúng tôi chưa tra ra chân tướng thì không thể rời đi.”

Minh Lưu lộ ra bộ dạng thông tình đạt lý: “Hai vị tiểu thư từ xa đến, chắc cũng đã mệt mỏi, có muốn đi nghỉ ngơi trước không?”

Tử Hữu lắc đầu, còn chưa lên tiếng, Hiên Viên đã đột nhiên mở miệng cười: “Hai vị mỹ nhân chắc là lần đầu tiên đến Thập Nguyệt, không bằng để tôi dẫn mọi người đi dạo bốn phía một vòng, thế nào?”

Tử Hữu quay đầu, chỉ thấy Hiên Viên không hề chớp mắt nhìn mình, tronng lòng rùng mình một cái, làm sao lại có cảm giác cậu sẽ bị người ta đưa đến chỗ không người rồi giết người diệt khẩu thế này?

Alice cũng có chút do dự, đang muốn uyển chuyển cự tuyệt, hiên nhiên đột nhiên nói: “Chẵng lẽ hai vị tiểu thư sợ bên trong Thập Nguyệt có chuyện gì bất trắc?”

Alcie nhướng mày, Tử Hữu nháy mắt mấy cái: “Cũng sẽ biết sợ chứ sao không. Dù sao Tiếu Tiếu cũng là chết tại chỗ của mấy người mà.”

Hiên Viên hiển nhiên là đang khích tướng, có điều Tử Hữu không sợ bị kích, sợ thì sợ, cậu cũng chẳng thèm cậy mạnh mà đi theo dã thú đâu. Alice ở bên cạnh nhìn cậu, lần đầu tiên lộ ra ánh mắt tán đồng, càng khiến tâm tình Tử Hữu trở nên vui vẻ.

Hiên Viên ngẩn người, không nghĩ tới Tử Hữu sẽ nói trực tiếp như vậy, nhịn không được cười rộ lên, “Vị tiểu thư này, thật sự thẳng thắn. Nếu đã như vậy…”

Nói rồi, quay đầu nhìn Minh Lưu: “Chỗ này giao cho anh.”

Nói xong, y khoác áo lên, tiêu sái rời đi.

Tử Hữu nhìn theo bóng lưng Hiên Viên rời đi, nghĩ một chút, sau đó quay đầu nhìn Minh Lưu: “Anh là nhị đương gia? Làm sao mà… hắn mới giống chủ nhân chỗ này vậy?”

Minh Lưu khẽ giật mình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Hiên Viên căn bản không thèm để ý kế hoạch tác chiến của hắn, cũng không thèm làm theo kịch bản vạch sẵn, ngay cả diễn kịch cũng khinh thường. Gã chỉ có thể ở đằng sau thu thập cục diện rối rắm, một câu phản bác cũng không thể nói!

Gã nhìn Tử Hữu cười cười, không đáp lại. Alice nhướng chân mày, nhủ bụng: A! Lúc này giải thích cũng không thèm giải thích, còn giả bộ thần thần bí bí?

Minh Lưu dẫn hai người bọn họ vào sâu trong hậu viện, chỗ có thật nhiều khách phòng, thủy tạ hoa đình, cảm giác có chút giống như kim ốc tàng kiều.

Lâm Thiên Lan bởi vì chưa khỏe, nên về phòng nghỉ ngơi. Ba người bọn họ một đường đi đến trước khu khách phòng, đột nhiên nghe thấy một tiếng đàn du dương uyển chuyển truyền đến, khi thì trầm lặng, khi thì nhẹ nhàng, có điều nhạc khúc hơi kì lạ, còn kì lạ chỗ nào… Tử Hữu nhất thời không diễn tả được.

Minh Lưu nghe thấy tiếng đàn kia, càng xụ mặt xuống, quay đầu nói với bọn Tử Hữu: “Hai vị cứ tùy ý.” Sau đó vội vàng nhấc chân đi.

Alice nhìn theo hướng Minh Lưu đi, hiển nhiên không phải hướng vừa rồi đi vào, mà là đi sâu vào trong hoa viên, ngay chỗ bốn phía là bóng cây um tùm, cái gì cũng không nhỉn rõ.

Tử Hữu đẩy cửa phòng ra, nhìn bốn phía một vòng, không phát hiện thứ gì khả nghi. Cái này là cậu cùng Lam Sinh học được lúc xem phim, dưới đồng hồ, sau tấm gương đều chú ý xem có gắn camera hay không.

Bất quá lai nhớ đến chỗ này còn lâu mới tân tiến được như nhà K, muốn nói tại sao, đương nhiên là vì Lam Sinh cái gì cũng tò mò khám phá.

Gian phòng này mười phần rộng rại, sau cửa là nơi tiếp khách, cách một cái rèm châu là nơi ngủ, bên trong bày hai cái giường kiểu đơn giản, ở giữa là một bàn trang điểm.

Dưới bệ cửa sổ là một bồn hoa. Bên trong khu tiếp khách còn có một cầu thang nhỏ hẹp dẫn lên một tầng lầu các, được vây bằng lan can gỗ, có thể ngắm cảnh tứ phương.

Tử Hữu leo lên lầu các, nhìn ra tường rào xám trắng bên ngoài mấy lần. ban đầu không phát hiện được cái gì, bất quá một hồi sau đột nhiên nhìn thấy thân ảnh K nhoáng lên giữa bóng cây một cái, đại khái là báo cho bọn họ biết chỗ ẩn nấp. Tử Hữu nhất thời có chút hưng phấn, ngón tay níu chặt lan can, mắt to chớp chớp.

Mới một buổi chiều không nhìn thấy K, luôn cảm giác trong lòng như bị dây thừng quấn lấy, cực kì khó chịu. Bây giờ nhìn thấy K rồi, tâm tình giống như nước tràn thành lụt, thật muốn trực tiếp bổ nhào qua.

Tử Hữu có chút không ngờ tới, hóa ra tình cảm lại mãnh liệt như vậy.

Sau lưng, Alice cũng lên tới, hiển nhiên đã nhìn thấy ám hiệu của K. Ánh mắt y hơi xao động, tựa hồ đang tìm bóng dáng người khác. Tử Hữu nhếch lên khóe miệng, len len cười, bị Alice nhìn thấy rõ ràng, ném sang một cái liếc mắt. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tử Hữu đoán chừng mình đã chết một vạn lần.

Hai người nghĩ đến tâm tư của riêng mình, ánh mắt rơi xuống hoa viên, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang đến. Người nọ trông thật giống Hiên Viên, dáng người cao ráo, cách ăn mặc cũng giống y đúc.

Nam nhân kia phát hiện bên trên có người, liền ngẩng đầu nhìn. Trời chiều chạng vạng rũ nắng xuống bóng râm xanh mát, làm nổi bật mấy phần u tĩnh. Nam nhân mặc y đúc kiểu quần áo của Hiên Viên, có điều áo khoác Hiên Viên màu xám, của y lại là màu đen.

Trong tay hắn ôm một cây cổ cầm, nói thật, nhìn thấy một suất ca ăn mặc hiện đại ôm một cây cổ cầm thật sự rất không hài hòa, bất quá người này có chút quái dị, cũng không khiến người khác thấy khó nhìn, mà chỉ là khắc sâu ấn tượng.

Khuôn mặt người nọ giống Hiên Viên mười phần, y như anh em ruột, chỉ là Hiên Viên thì nhìn tà mị, hắn lại là thanh lãnh, giữa hai hàng chân mày không lộ ra biểu tình gì. Lúc trông thấy Alice cùng Tử Hữu, hắn quan sát một chút, sau đó quay đầu đi ra.

Alice nhìn thân ảnh kia đi xa, quay đầu nhìn hướng hắn đến ban nãy, đại khái là giống hướng Minh Lưu rời đi, thế nhưng tại sao không thấy Minh Lưu đi ra cùng hắn?

Tử Hữu sờ sờ mũi, đột nhiên hỏi: “Cậu nói xem… người kia… có phải là Ti Tề không?”

Alice cũng nghĩ như vậy, nhìn theo hướng người đã đi xa, sao đó nói với Tử Hữu: “Cậu đợi yên ở đây, tôi đến hoa viên nhìn xem.”

Tử Hữu ngây người ra, “Tôi phải ở cùng chỗ với cậu chứ…”

Lời còn chưa nói dứt, Alice đã đi xuống cầu thang, nhanh chóng lách vào hoa viên.

Tử Hữu há to miệng nửa ngày, nhăn mũi làm mặt quỷ. Cậu đóng lại cửa sổ, trở xuống đi vào phòng ngủ. Mặc váy cả ngày, luôn có cảm giác không mấy an toàn, gió cứ lùa vào từ nửa người dưới a…

Tử Hữu giật giật cái váy, đóng cửa kĩ càng, sau đó buông rèm giường xuống, cởi váy ra, mở rộng tứ chi.

Chỉ là mới vừa thoải mái được chừng hai phút, cửa sổ phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Tử Hữu giật mình, vội vàng túm lấy chăn trên giường bao mình lại.

Người đẩy là Hiên Viên, hắn lưu loát nhảy qua cửa sổ, nhìn thấy Tử Hữu quấn chăn trên người, lộ ra khuôn mặt thanh tú có chút khẩn trương, hai mắt mở to nhìn chằm chằm hắn. Dưới chăn, hai đầu vai mảnh khảnh cùng xương quai xanh như ẩn như hiện. Cánh tay trắng như tuyết thon dài còn tóm chăn thật chặt.

“Anh…” Tử Hữu không ngờ được, người này thế mà dám.. dám…

Bất quá Hiên Viên không thèm để ý mấy, đi mấy bước là đến cạnh bàn, ngồi xuống, cũng nhìn chằm chằm Tử Hữu.

“Thì ra cô thích ngủ khỏa thân?”

Tôi nhổ vào…

Tử Hữu hung hăng gào thét trong lòng, có điều bên ngoài bất động thanh sắc, hắng giọng một cái.

“Đạo đãi khách của Thập Nguyệt đặc biệt nhỉ? Thế mà lại có thế…”

“Đều là nam hết mà, không phải sao?” Ánh mắt sắc bén của Hiên Viên trừng tới, hắn cười lạnh, “Đừng nói cho tôi biết cậu là nhân yêu đi…”

Tâm Tử Hữu đánh bịch một tiếng, y như rớt xuống vực sâu.

“Anh…” Bị lộ rồi? Làm sao mà bị lộ rồi?

Hiên Viên nhìn dáng vẻ đột nhiên cứng đờ của Tử Hữu, cảm thấy buồn cười, “Cái khác tôi không dám múa rìu qua mắt thợ, nhưng kinh nghiệm nhìn đàn bà con gái tôi đầy mình. Cậu cùng cái cậu Tiểu Ái kia căn bản không phải là nữ, đương nhiên… cũng chẳng phải là cá chép tinh.”

Thứ cảm giác kì lạ kia, từ lúc Tử Hữu với Alice bước vào, hắn đã cảm thấy được. Mặc dù ngửi thật lâu vẫn không phát hiện được sơ hở gì, nhưng nếu dùng phương pháp nào đó để che giấu thân phận thì không phải không được… tỷ như nói…

“Là thổ địa bảo mấy người đến điều tra tôi?”

Tim Tử Hữu một lần nữa đánh thót, hệt như rơi vào vực sâu vũ trụ luôn rồi.

Tên này mở miệng nói tiếng nào tiếng nấy đều chuẩn cực a.

Tử Hữu há hốc mồm, nửa ngày vẫn không nói nên lời. Hiên Viên lắc đầu: “Hai người biết thân phận của tôi rồi đúng không?”

“Không biết.” Tử Hữu xém chút nữa cắn trúng lưỡi mình.

Hiên Viên cảm thấy buồn cười, đứng lên, thân ảnh cao lớn chắn lại ánh sáng, Tử Hữu chỉ cảm thấy trước mắt tối xuống, giương mắt lên, thì thấy Hiên Viên đã đưa tay vén chăn trên giường, xích đến gần.

Váy dài bị quăng sang một bên, hạt châu thổ địa cho rơi trên chăn, Tử Hữu len lén dùng một khắc đồng hồ chộp lấy nắm chặt trong tay, giả bộ như nắm chặt chăn, không cho Hiên Viên đến gần.

Bất quá Hiên Viên cũng không tiếp tục lại gần cậu, đứng cách một khoảng nhìn: “Sách… quả nhiên là mỹ nhân bại hoại. Cái cậu Tiểu Ái kia dáng dấp cũng khiến người ta kinh diễm đấy. Nói thật đi, nguyên hình của mấy người là gì vậy?”

Tử Hữu cắn chặt môi dưới, không nói một câu. Xác thực mà nói thì đại não cậu lcu1 này đã trống rỗng, liên tục bị người khác vạch trần đã đả kích, lúc này người trước mắt còn mang lại cảm giác áp bách mãnh liệt, khiến cậu không tài nào bình tĩnh mà suy nghĩ.

Hiên Viên nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của Tử Hữu, lè lưỡi liếm liếm khóe miệng, tựa hồ đang đánh giá thức ăn của mình. Sau đó, hắn bắt lấy một cánh tay đang níu chặt chăn của Tử Hữu, dễ dàng chế trụ. Hắn kề sát người vào, hít hà cổ tử hử.

Vẫn không nghe thấy mùi vị gì. Bất quá tiểu tử này có một mùi hương thơm ngát.

Hiên Viên tham lam hít hà mùi hương trên cổ Tử Hữu, thậm chí còn vươn đầu lưỡi mập mờ liếm láp. Tử Hữu không dám cử động, sợ hạt châu bị phát hiện. Hiên Viên cảm nhận được cả người Tử Hữu cứng ngắc, mở to mắt, nhếch miệng lộ ra ý cười tà mị.

“Sao không phản kháng? À… Hay là cậu cũng đang chờ mong cái gì đấy?”

Tử Hữu cảm thấy mình muốn phun máu ra ngoài, hung hăng trừng hắn.

Hiên Viên cảm thấy thú vị, tay càng nắm chặt cổ tay Tử Hữu, chồm đầu tới, làm bộ muốn hôn cậu.

Tử Hữu kinh hãi, cả người vội dịch về sau. Hiên Viên cũng chồm theo, thân thể cao lớn áp bức trên thân cậu, làm thành tư thế không cách nào phản kháng được. Tử Hữu còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Hiên Viên đã đem mắt chuyển đến một bàn tay đang gắt gao nắm chặt của Tử Hữu.

“Ồ… Câu nắm cái gì nãy giờ mà níu chặt không buông vậy?”

Yết hầu Tử Hữu khẽ động, mồ hôi lạnh đổ đầy lưng. Hiên Viên dùng tay khác muốn bắt lấy tay cậu, còn chưa kịp làm gì, rèm châu sau lưng lúc lắc, sau đó một bóng người đi vào.

Trong phòng thoáng chốt yên tĩnh, sau đó, thanh âm lạnh lùng của Alice vang lên.

“Tôi nói vị tiên sinh này.” Alice ôm tay đứng nhìn Hiên Viên, “Gần đây nhất cũng đâu phải mùa động dục.”

Nghe vậy, Hiên Viên thẳng người dậy, quay đầu nhìn Alice, mà sau lưng y, còn có thêm một người.

Ti Tề từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc nhìn Hiên Viên đặt Tử Hữu dưới thân, con ngươi không chút gợn sóng.
Bình Luận (0)
Comment