Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 47

Trong lúc đám người K tạm vắng khỏi khu Đông, ngoại trừ Lam Sinh cùng La Minh thay phiên nhau canh chừng bộ đàm để giữ liên lạc với bọn họ, thì những người khác trên cơ bản vẫn trải qua sinh hoạt như cũ.

Ban đầu Mễ Tử rất muốn theo, nhưng không thể bỏ học, với lại chuyến đi cũng nguy hiểm, Nauy đời nào lại cho phép nhóc đi cùng. Mà trước khi đi Tử Hữu cũng đã nói qua với nhóc, bọn hắn giải quyết chuyện cho tốt, nhóc chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà chờ là được rồi.

Thế là dưới ánh mặt trời xán lạn, tại trường học cách khu biệt thự một con đường, trong giờ thể dục, Mễ Tử ngồi bệt dưới đất, ngửa đầu nhìn trời chán nản.

“Mễ Tử?” Mấy nam sinh ngày thường vẫn hay vây quanh Mễ Tử đi đến hỏi: “Sao vậy? Sao mấy hôm nay có vẻ tâm trạng không tốt?”

“A… Không có gì đâu…” Mễ Tử nhìn lên trời, híp con mắt to tròn lại, đồng phục thể thao mặc trên người nho nhỏ, gương mặt mềm mềm nhìn rất muốn bóp, tóc tơ bị gió nhẹ thổi lất phất bay, khiến mấy nam sinh cùng nhau rú lên trong lòng —— Mễ Tử thiệt là đáng yêu!

Mấy nữ sinh đang chơi đùa cách đó không xa cũng nhìn sang bên này, có điều mấy nàng cũng thích Mễ Tử, nhưng nội dung bàn tán lại là chuyện khác.

Nữ sinh A hạ giọng nói: “Các cậu nói xem, hôm nay cái anh kia của Mễ Tử có đến không?”

Nữ sinh B lắc đầu: “Không biết nữa… mấy bữa rồi không có tới.”

Nữ sinh C có chút tiếc hận, “Ây dà… anh kia đẹp trai lắm a, giống như minh tinh vậy. Nếu như mà ảnh không tới nữa, chắc tui mất ngủ mất thôi…”

Nữ sinh D bật cười, đẩy nữ sinh C một cái: “Đồ mê trai!”

Nữ sinh B còn hùng hồn gật đầu: “Hôm qua tui mất ngủ nè.” Nói rồi, còn chỉ quầng thâm dưới viền mắt.

“Không phải chứ!” Nữ sinh A kinh ngạc nhướn mày, “Khoa trương vậy?”

Nữ sinh B khoát khoát tay, “Tôi mất ngủ là bởi vì lo nghĩ xem Mễ Tử có phải là một căp với anh bạn ấy không đó.”

Lúc này, ba nữ sinh còn lại đều gật đầu, “Đúng vậy ha, anh đẹp trai kia ngày nào cũng đứng ở cổng trường đợi Mễ Tử tan học, so với trường học còn đúng giờ hơn.”

“Đẹp đi ha..” Nữ sinh D nhìn nữ sinh C: “Tui nói chứ trường mình tan học trễ thấy mồ…”

Nữ sinh C lập tức tiếc hận, “Cũng đúng ha…”

Bên kia náo loạn một hồi, bên này sắc mặt Mễ Tử đã xịu xuống.

Hừ… Nauy đáng ghét trêu hoa ghẹo bướm…

Thật ra thì mấy ngày này Nauy không xuất hiện, vì dàn nhạc của bọn họ gặp chút phiền toái. Một công ty âm nhạc muốn kí hợp đồng với bọn họ, ban nhạc hầu hết đều muốn kí, nhưng Nauy thì không.

Y thích tự do tự tại mà biểu diễn, muốn đi nơi nào là đi, một chút hứng thú trở thành minh tinh siêu sao gì đó cũng không có, không bằng nói, nếu như trở thành ngôi sao, thì cơ hội gần gũi với Mễ Tử ít đi, mà trong mắt Nauy, chuyện này không thể nào.

Không có gì có thể so sánh bằng chuyện mỗi sáng vừa mở mắt ra, có thể thấy một đoàn nho nhỏ kia ngủ mớ nói mấy chuyện linh tinh mà thú vị.

Chỉ là Nauy không nói suy nghĩ của mình cho Mễ Tử nghe, nhóc chỉ biết được có công ty tìm bọn họ, chứ không biết rõ mười mươi câu chuyện Nauy không muốn kí hợp đồng còn ban nhạc thì lại muốn.

“Ai~…” Mễ Tử đột nhiên thở dài, khiến mấy nam sinh xung quanh nhảy dựng, luống cuống tay chân hết cả lên, còn tưởng Mễ Tử có chỗ nào không thoải mái.

“Sao vậy Mễ Tử? Đau chỗ nào hả?” Có nam sinh đưa đồ uống cho nhóc, “Muốn uống nước không?”

Mễ Tử mở mắt ra, lắc đầu: “Không cần đâu… Mình cảm ơn.”

Nói xong, lại ngập ngừng giây lát, “Mình chỉ là đang nghĩ… bao giờ mình mới trưởng thành nhỉ?”

Mễ Tử thế mà lại muốn lớn lên? Thế mà lại suy nghĩ cân nhắc vấn đề cao thâm như thế?

Đám nam sinh đầu tiên là sửng sốt hồi lâu, sau đó mới hồi phục tinh thần lại.

Mễ Tử lớn lên… Mễ Tử lớn lên nha…

Trong đầu mấy đứa đều mường tượng hình ảnh Mễ Tử khi thành người lớn, nhưng mà không thể hình dung được khuôn mặt, cho nên rất là mơ hồ a..

Tất cả rùng mình một cái, sau đó cùng lắc đầu: “Không muốn đâu Mễ Tử. Như bây giờ không phải rất tốt sao?”

Mễ Tử nghe xong, chân mày nhíu lại, mất hứng vênh vênh khóe miệng: “Gì chứ, ngay cả mấy bạn cũng thấy mình là con nít không làm được gì hả?”

Mấy nam sinh lại sững sờ, sau đó mãnh liệt lắc đầu: “Không phải không phải, Mễ Tử bây giờ làm được nhiều việc lớn lắm mà.”

“A?” tinh thần Mễ Tử trở nên tỉnh táo, con ngươi chớp động: “Ví dụ như cái gì nha?”

“Ví …ví dụ như nói…” Một nam sinh nuốt nước bọt một cái, trong lòng thầm nói, ví dụ như sờ rất thích, nhìn rất thích, cười lên có thể trị thương lòng, chỉ cần ngời ở chỗ đó mỉm cười thôi là được rồi…

Nam sinh nọ nhìn vẻ mặt chờ mong của Mễ Tử, vừa định mở miệng, lại bị nam sinh đứng bên cạnh kéo một phát.

“Làm gì vậy?” Nam sinh nọ khó hiểu.

“Bạn ngốc à? Nếu như nói với Mễ Tử cậu ấy hệt như búp bê, cậu ấy sẽ giận đó!” Mấy nam sinh kia dùng khẩu hình miệng để truyền đạt, nam sinh nọ ngây người ra, lập tức lấy lại tinh thần.

Lại quay đầu, nhìn ánh mắt lập lòe sáng của Mễ Tử.

“A…” Mấy nam sinh đầu đầy mồ hôi lạnh, suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra đáp án thích hợp. Đúng lúc này, chuông tan học đột nhiên vang lên, tiếng còi tập hợp của giáo viên thể dục từ xa truyền lại.

Mấy nam sinh giống như nhặt được đại xá, vội vàng chạy bén..

“Mễ Tử! Tan học rồi, tụi mình đi trước nha! Bye bye!”

Mà Mễ Tử nheo hai mắt lại, khoanh tay, chậm rãi nhìn theo hướng mấy nam sinh vừa chạy đi. Bên kia giáo viên thể dục cũng là nam, mười phần thích Mễ Tử, trông thấy nhóc không cao hứng, bèn trêu ghẹo: “Hôm nay Mễ Tử bị sao đó? Anh của em khi dễ em?”

Mễ Tử nghiêng đầu, chậm rãi hỏi: “Thầy ơi, em có thể giúp thầy việc gì không?”

Thầy giáo bất ngờ, đang muốn mở miệng nói, có chứ, đương nhiên ôm em rất dễ chịu, nhìn em rất dễ chịu, sờ em cũng rất dễ chịu…

Chỉ là còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên bị một đám nam sinh nhào tới bịt miệng, cấp tốc lôi ra khỏi sân thể dục…

Sau khi tan học, Mễ Tử về nhà một mình, mấy nam sinh bình thường có giao tình tốt đề nghĩ đưa nhóc về, nhưng đều bị nhóc lễ phép từ chối.

Đi một mình trên đường lớn cảm giác thật khó chịu, xung quanh không có bạn bè líu ríu, cũng không có Nauy dài dòng quan tâm, thật giống như tất cả mọi thứ đều xa cách mình, không thuộc về mình, mà chính mình cũng không thuộc về nơi này. Đôi khi có cảm giác cô độc, không phải vì ở một mình một chỗ, mà lại tại biển người mênh mông, phát giác được chỉ có một mình mình lẻ loi.

Mễ Tử đeo balo, mũi chân đá một viên đá nhỏ, tâm sự nặng nề.

Nhóc rất muốn lớn nhanh hơn, có sức mạnh thì sẽ sớm có công việc làm, Nauy không cần vì nuôi nhóc mà đi kiếm tiền, cũng không cần mỗi lần mọi người gặp nguy hiểm, chỉ có nhóc là được người ta bảo “ngoan ngoãn chờ ở đó.”

Nhóc rất ghét phải ngoan ngoãn chờ một chỗ, vì nhóc không thể giúp được chuyện gì, đã vậy làm chuyện gì cũng có cảm giác… rất kém cỏi.

Đi qua vườn hoa đầu phố, lại rẽ thêm một ngã tư là về đến nhà, Mễ Tử đột nhiên dừng bước. Nhóc rất muốn gặp Nauy, mỗi lần nhóc tan học anh sẽ đứng đợi nhóc ở trước cổng trường, mà nhóc thì… chỉ mới đi đón anh một lần.

Nghĩ đến đây, muốn làm cho Nauy kinh hỉ, tâm tình Mễ Tử có hơi tốt lên, xốc lên balo, chân bước nhanh về một hướng khác.

Bởi vì để tiện cho việc chiếu cố Mễ Tử, mỗi lần có buổi biểu diễn Nauy đều chọn chỗ cách trường học của Mễ Tử hay cách nhà K không xa. Mễ Tử rất nhanh đã cui vào trong một hẻm nhỏ, đẩy ra một cửa gỗ, lộ ra đoạn cầu thang dài.

Trước đây nhóc từng theo Nauy đến mấy lần, đây là quán bar dưới mặt đất, ông chủ rất thích bồi dưỡng người mới, nên nhiều ban nhạc trong thành phố rất thích tụ tập ở đây, đến chỗ này biểu diễn.

Đi chưa hết đoạn cầu thang, đã nghe có tiếng nhạc vang lên. Hiện tại còn chưa tối, cho nên âm thanh không huyên náo lắm, đại khái đoán được là bọn Nauy đang tập luyện. Mễ Tử nghĩ vậy, mấy bước đã đi hết cầu thang, rẽ ngoặt vào đại sảnh, sau đó liền nhìn thấy Nauy đang ngồi ghé vào trên quầy bar.

Chỉ có điều, Nauy không phải ngồi một mình, mà trên đùi y còn có một người khác.

Mễ Tử đứng tại cửa kinh ngạc nữa ngày, dụi dụi mắt để xác định mình không nhìn lầm. thế nhưng, vẫn là ngồi trên đùi Nauy. Một thằng nhóc vóc người không khác biệt lắm so với nhóc, thế mà ngồi trên đùi Nauy.

Bởi vì Nauy ngồi hướng mặt về đại sảnh, cho nên rất nhanh đã nhìn thấy Mễ Tử, hơi kinh ngạc một chút. Tên nhóc ngồi trên đùi y, đang ôm cổ y cũng xoay đầu lại, nhìn thấy Mễ Tử, hai đứa đối mặt nhau. Dưới ánh đèn bar lờ mờ, nam sinh lộ ra dáng dấp mười phần xinh đẹp, một đôi mắt to sống động, cười lên khiến cho người ta rất mực yêu thích.

Mễ Tử lúc này chỉ cảm thấy một dòng máu nóng trào lên, quay đầu muốn rời đi, chỉ là chân vừa nhấc được hai bước, lại suy nghĩ sao mình phải đi ra a? Thế là xoay người lại, bước nhanh tới trước mặt Nauy. Nauy há to miệng, còn chưa kịp nói gì…

“Bốp!” một tiếng, Mễ Tử dùng balo, hung hăng nện vào mặt Nauy.

Nauy che mặt, rên lên một tiếng, nước mắt ứa ra, mũi vừa chua vừa xót. Sau đó, Mễ Tử nắm lấy cánh tay tên nhóc kia, lôi nó từ trên người Nauy xuống.

“Cậu là ai?”

Tên nhóc nháy mắt mấy cái: “Tiểu Chiết.”

“Làm gì mà ngồi trên đùi ảnh?” Mễ Tử khoanh tay, hỏi.

“Bởi vì tôi thích ảnh.” Tiểu Chiết chớp mắt.

Oanh!

Khó chịu mấy ngày này của Mễ Tử cứ thế mà bộc phát. Nhóc nắm chặt bàn tay nhỏ bé, mặc dù bình thường rất nhu thuận đáng yêu, thế nhưng không có nghĩa nhóc sẽ để cho người khác khi dễ, ngược lại sẽ đáp trả lại một cách đầy gọn gàng linh hoạt. Lúc này, nhóc lộ ra răng mèo đáng yêu, lông mày đều muốn dựng thẳng lên, xoay người trừng Nauy.

Nauy là lần đầu tiên trông thấy bộ dáng dọa người của Mễ Tử, nheo mắt, cảm thấy mình chết chắc rồi, vội vàng xua tay.

“Mễ Tử em hiểu lầm rồi. Anh với tên này không có gì hết á.”

Y rất oan uổng, đây là người của công ty âm nhạc kia cử đến thuyết phục y kí hợp đồng. Y một mực không đáp ứng rồi, tên này đột nhiên nhảy lên ngồi trên chân y. Mà y còn chưa kịp đuổi xuống, Mễ Tử đã tới trước cửa.

Đôi mắt to tròn của Tiểu Chiết nhìn chằm chằm Mễ Tử, cảm thấy thú vị, bèn hỏi: “Hai người là người yêu?”

Mặt Mễ Tử đỏ lên, quay đầu nhìn Tiểu Chiết, nửa ngày mới thốt nên lời: “Mắc mớ gì đến cậu…”

Tiểu Chiết lại cười: “Đương nhiên liên quan rồi, tôi thích Nauy, tôi muốn ảnh làm người yêu của tôi.”

Lúc này, Mễ Tử không thèm trừng nữa, trực tiếp đấm một đấm lên khuôn mặt tuấn tú cảu Nauy. Mặc dù nắm tay nhỏ không có mấy khí lực, nhưng vẫn có dùng sức. Mà cặp mắt ngày thường luôn mang theo ý cười kia, giờ phút này tràn ngập đau đớn, Nauy tâm cũng muốn nhũn theo.

Y kéo cổ tay Mễ Tử, ôm vào trong ngực, sau đó giương mắt nhìn Tiểu Chiết, mặt lạnh xuống.

“Cậu đừng ở đây nói hươu nói vượn. Tôi không kí hợp đồng với công ty mấy cậu, cũng không cần nói chuyện, cậu đi đi.”

Tiểu Chiết nhìn chằm chằm Nauy nửa ngày: “Nauy, anh rất có năng khiếu âm nhạc, nói không chừng sẽ trở thành siêu sao âm nhạc, cứ như vậy mà từ bỏ à?

Nauy cười gằn: “Tôi căn bản không phải là người, tại sao phải làm một nhân vật có tiếng? Lại nói… Tôi không nghĩ rằng làm siêu sao thì tốt.”

“Vì sao không tốt chứ?” Tiểu Chiết nhăn mày, “Làm siêu sao, muốn gì cũng có.”

“Muốn gì cũng có?” Nauy lắc đầu,”Nói đi nói lại, tôi với mấy người không có tiếng nói chung rồi, cậu đi đi.”

Nói xong, kéo Mễ Tử đến một bên khác của quầy bar, đeo túi đàn lên, chào hỏi mọi người, sau đó mang Mễ Tử rời đi.

Hai người đi trên đường lớn không nói chuyện, Mễ Tử từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu nhìn bước chân mình, mãi đến khi về tới cổng nhà, Nauy mới thở dài, quay đầu lại.

“Mễ Tử… em hiểu lầm rồi.”

Tiểu gia hỏa này thì ra lúc tức giận lại khó chịu như vậy.

Mễ Tử lề mề nửa ngày mới đáp: “Đó là ai vậy?”

“À… cũng là một con mèo.” Nói rồi, Nauy ngồi xổm xuống, nâng cằm Mễ Tử lên, để mặt nhóc đối diện mặt mình: “Đừng nhìn thấy mặt hắn con nít như vậy, kì thực tuổi còn lớn hơn anh đó.”

Mễ Tử ngạc nhiên, mở to mắt: “Thật á?”

Nuy cười khổ: “Đương nhiên rồi.” Nói xong, vuốt vuốt tóc Mễ Tử, hỏi: “Mấy nay tâm trạng không tốt?”

“…” Mễ Tử bĩu môi: “Mới không có.”

“Nói dối.”

Nauy điểm điểm chóp mũi Mễ Tử, hôn lên một bên má nhóc. Tai Mễ Tử lập tức đỏ ứng, đưa tay giữ lấy cổ áo Nauy, nhăn nhăn nhó nhó: “Người kia… cái người kia…”

“Làm sao?” Nauy kiên nhẫn lắng nghe, nhìn gương mặt trơn mềm của Mễ Tử.

“Người kia nhìn rất đáng yêu…” Mễ Tử cắn môi, “Cho dù lớn tuổi hơn, cũng rất đáng yêu…”

Nauy ngớ người ra, nhất thời không hiểu lắm, nghĩ đến nghĩ lui, đột nhiên tối sầm mặt.

“Mễ Tử… em… không lẽ em nghĩ anh biến thái sao?”

Mễ Tử bĩu môi: “Mộng nói, anh là cái gì khống…”

Nauy thở dài: “Em đừng có nghe Mộng nói bậy.” Nói rồi, xích lại gần, lam tham hôn lên cán môi non mềm của Mễ Tử, triền miên hồi lâu mới nói tiếp: “Bởi vì Mễ Tử là Mễ Tử, nên anh mới thích em.”

Mễ Tử bị hôn đến choáng, đỏ mặt nhìn y: “Nhưng mà em một chút hữu dụng cũng không có.”

“Ai nói?” Nauy nắm lấy eo Mễ Tử, đen chiếc hôn nhỏ vụn đặt lên cổ nhóc, làm phát ra mấy tiếng búp búp dễ nghe trên người Mễ Tử, lại còn rất ngọt ngào.

Nauy vừa ngửi vừa cọ lấy cổ nhóc, vì bị Mễ Tử kéo lấy cổ áo mà thanh âm phát ra khàn khàn: “Bởi vì có Mễ Tử, anh mới không cảm thấy thế giới này nhàm chán. Em là động lực của anh, là ý nghĩa sống duy nhất của anh. Nếu như không có em, Nauy không còn là Nauy nữa.”

Mễ Tử run lên, trong lòng có một nơi đột nhiên trở nên mềm mại, phảng phất như rơi vào trong bùn cát. Con ngươi ngập nước nhìn về phía Nauy, có chút ngượng ngùng hít hít mũi: “Thế nhưng Mễ Tử không kiếm được tiền, cũng không giúp gì được…”

Nauy lúc này đã hiểu ra, Mễ Tử vì mọi người đang trong tình cảnh nguy cấp, không thể giúp được nên cảm thấy áy náy.

Y cười lên, “Mễ Tử chỉ cần chờ ở chỗ này chờ là tốt rồi mà.”

Mễ Tử nhướng mày, vẫn lại là câu này. Có điều Nauy vẫn đang tiếp tục nói: “Bởi vì mọi người đều biết, từ đầu đến cuối có em chờ bọn họ trở về, bọn họ mới có thể tìm được đường về nhà a.”

Mễ Tử sững sờ, nhìn khuôn mặt tươi cười của Nauy, đột nhiên nói không nên lời. Nauy nhìn đôi mắt mở to của Mễ Tử, trong lòng như bị vuốt mèo cào, bèn bắt lấy Mễ Tử đặt trên trường rào, hôn lên.

Nụ hôn này vừa kich liệt lại vừa đơn thuần, giống như thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ. Mãi đến khi một trận gió mát thổi qua, Mễ Tử tỉnh táo lợi, mới phát hiện đồng phục của mình bị kéo ra, để lộ lồng ngực tuyết trắng, tóc cũng loạn, hơi thở hồng hộc, dưới ánh đèn đường càng muốn mệnh người ta.

Nauy liếm khóe miệng, giống như muốn cắn xuống một ngụm lớn, đột nhiên nghe tiếng ho khan trên đỉnh đầu.

Mễ Tử cùng Nauy giật mình, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lam Sinh bưng tách ca phê đứng ở ban công lầu hai, không biết đã nhìn bao lâu.

Mễ Tử sửng sốt nửa ngày, mới bất ngờ đẩy nay ra, túm lấy quần áo mình. Lúc này mới ý thức được, nhóc đang làm gì vậy chứ! Nơi này là đường lớn a! sau đó hung hăng trừng Nauy một cái, vội vàng ôm lấy balo chạy vào nhà.

Nauy bị người ta cắt ngang, có chút tức giận nhìn Lam Sinh. Lam Sinh chậc chậc lưỡi: “Tôi nói chứ cậu muốn diễn kịch tình cảm thì về phòng mà diễn a, đừng có dạy hư trẻ nhỏ.”

Trẻ nhỏ?

Nauy khó hiểu, quay đầu, chỉ thấy cách đó không xa, dưới ánh đèn đường, có mấy gương mặt nam sinh nhìn rất quen mắt.

Hóa ra là mấy đứa bạn của Mễ Tử, vì lo lắng cho Mễ Tử nên tìm đến. Lúc này mấy đứa nó như hóa đá trên đường, há hốc mồm, những tưởng một trận gió thổi qua, có thể thổi bay chúng.

Nauy ngẩn người, có điều nghĩ lại này cũng tốt, coi như mấy tên hỗn đản này biết được Mễ Tử thuộc về ai.

Nghĩ vậy, Nauy câu môi mỉm cười, hai tay đút túi, miệng huýt sáo, vui vẻ đi vào nhà.

Về sau, Nauy chơi cùng mấy người trong ban nhạc một thời gian rồi mỗi người môt ngã. Có điều, danh tiếng Nauy trong giới nghiệp dư rất lớn, cho nên y vừa tự do một cái, lập tức có vô số ban nhạc nghiệp dư đến tìm. Nauy cũng không cảm thấy có gì quan trọng, chỉ cần có thể chơi ghita, biểu diễn kiếm một ít tiền, sau đó chăm sóc Mễ Tử, như vậy đủ rồi.

Mà Mễ Tử ngày hôm sau đến lớp, đám nam sinh xin nghỉ bệnh tập thể. Mễ Tử ngồi dưới ánh mặt trời bên cửa sổ, chống cằm cong khóe miệng. Mặc dù hôm nay bạn vắng có chút vắng vẻ, nhưng mà không phải là một người cô đơn a.

Cảm giác có người mình yêu, thật tốt.
Bình Luận (0)
Comment