Edit: Đậu Xanh
Triệu Đại Lạc vừa xuống xe lập tức kéo Minh Bảo chạy thẳng vào siêu thị, hai đứa nhỏ đẩy xe mua sắm chạy tung tăng, Triệu Đại Chí đuổi theo phía sau bảo đừng chạy lung tung, tiếng hét vang vọng thu hút không ít sự chú ý của người đi đường.
Cảnh Dực đẩy xe mua sắm đi tới, sát vai đi bên cạnh Minh Châu, siêu thị rất đông người, những ngày cận Tết có nhiều ưu đãi lớn, hàng hóa giảm giá rất nhiều, các ông lão bà lão đến đây tranh giành, xung quanh toàn là tiếng tranh cãi ầm ĩ.
“Lát nữa anh quay lại.” Cảnh Dực giao xe mua sắm lại cho Minh Châu, rồi đi thẳng tới quầy tính tiền.
Minh Châu khó hiểu nhìn theo anh, thì thấy anh cúi đầu vươn tay lấy vài hộp gì đó trên kệ hàng gần quầy tính tiền, lúc cô còn đi học từng bất cẩn lấy tận mấy hộp vì cứ nghĩ đó là kẹo ngậm, vì thế cô đương nhiên biết rõ trong cái hộp đó chứa những gì.
Cô đỏ mặt xoay người đi, đi đến khu đông lạnh, muốn mua một ít xương về hầm canh cho Cảnh Dực uống.
Minh Bảo và Triệu Đại Lạc đã mua rất nhiều đồ chơi, Triệu Đại Chí cầm một món đồ chơi đặt về chỗ cũ, nói cái máy bay cùi bắp đó mà tận 280 tệ, sao không đi cướp luôn cho rồi, miệng lẩm bẩm tỏ vẻ ghét bỏ không thôi, khiến Triệu Đại Lạc rất không vui, cậu nhóc vươn tay đẩy mạnh cậu ta, “Em không cần anh nữa! Anh đi chỗ khác đi!”
Triệu Đại Chí càng bực dọc hơn, “Tối ngày em mua nhiều đồ chơi vậy làm gì, thi thố có được bao nhiêu điểm đâu!”
Minh Bảo đứng chính giữa hai người họ, không dám lên tiếng.
Khi Minh Châu đi đến, trong xe mua sắm của hai đứa nhỏ Triệu Đại Lạc và Minh Bảo chỉ còn lại chút đồ ăn vặt và hai cây súng nước đồ chơi, Triệu Đại Chí biết rõ trên người Cảnh Dực chẳng còn bao nhiêu tiền, không muốn để hai đứa nhỏ phung phí tiền của anh.
Hai đứa nhỏ cúi đầu ủ rũ, trước khi Cảnh Dực dẫn mọi người đi thanh toán đã dắt hai đứa nhỏ đến khu đồ chơi, lấy cho mỗi đứa một cây súng, cây súng này còn đắt hơn chiếc máy bay vừa nãy, Triệu Đại Chí thấy mà xót ruột không thôi, “Anh, anh bị sao vậy hả! Mua một cây thôi là được, hai đứa nhỏ thay phiên nhau mà chơi! Sao anh lại mua tận hai cây! Biết bao nhiêu món rẻ tiền anh không chọn, cứ phải chọn món đắt tiền thế này!”
“Quà năm mới.” Lời ít mà ý nhiều, Cảnh Dực đẩy xe mua sắm rời đi.
Triệu Đại Lạc điên cuồng làm mặt quỷ với Triệu Đại Chí, cậu nhóc ôm lấy Cảnh Dực nịnh nọt nói, “Anh! Anh chính là anh trai ruột của em!”
Đổi lại được một câu của Cảnh Dực, “Biến ngay.”
Triệu Đại Chí trợn mắt đi theo bọn họ, một nhóm người thanh toán xong đi về luôn, Đại Hồng và Trang Phong đang ở dưới tầng ngồi cắn hạt dưa, thấy xe của Cảnh Dực về lập tức chạy ra.
“Sao lại đến đây hết vậy?” Cảnh Dực xuống xe, anh mở cốp sau xe nói với bọn họ, “Đến giúp anh một tay.”
Trang Phong đáp lời, cùng hai người Đại Hồng và Đại Chí vác hết đồ sau cốp xe lên trên tầng, Minh Châu mua xương heo, lát sau Cảnh Dực đi tới lại mua thêm sườn non và thịt, còn có không ít trái cây, anh còn mua thêm các loại đồ ăn vặt và bánh kẹo mà các cô gái thích ăn.
Anh có tận mấy tấm phiếu mua sắm ở siêu thị, chuyến này ra ngoài đã dùng hết hai phiếu, còn dư lại hai phiếu, sau khi thanh toán xong anh đưa hết cho Minh Châu.