Minh Phương Phố

Chương 12 - Khúc Mắc

Cậu có nghe nói qua Bách Quỷ Dạ Du chưa? “Chân Ưu Tử vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng Âu Diệu Thiên.

“Bách Quỷ Dạ Du, đó không phải là thứ trong thần thoại Nhật Bản sao?” Âu Diệu Thiên nói xong lại cầm chai rượu lên uống một ngụm.

Chân Ưu Tử đoạt lấy bình rượu trong tay hắn cũng học bộ dáng của hắn uống một ngụm lớn, bất quá rượu mãnh liệt, lập tức làm cho nàng kịch liệt ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phiếm hồng trở nên càng thêm mê người, tay kia của Âu Diệu Thiên cũng không tự do vươn về phía đùi rắn chắc nhẵn nhụi của nàng.

Chân Ưu Tử một lúc lâu mới nghiêm túc nói: “Bách Quỷ Dạ Du quả thật tồn tại, bất quá cũng không phải thần thoại gì, mà là Nhật Bản hiện tại lớn nhất thế giới ngầm tổ chức, mà Yamamoto chính là con trai của Bách Quỷ Dạ Du nhất môn đầu rồng Yamamoto Ichiro.”

“Vậy không phải tôi đã để cho lão đại xã hội đen lớn nhất Nhật Bản đoạn tử tuyệt tôn rồi sao?”Âu Diệu Thiên tuy rằng lúc này nói thoải mái, nhưng trong lòng cũng không thoải mái.

Chân Ưu Tử nói xong cố gắng thoát khỏi ma trảo của Âu Diệu Thiên, sau đó đứng lên nói: “Ngày mai tôi sẽ quay về Nhật Bản, sau này anh phải cẩn thận hơn. Nếu có cơ hội đến Nhật Bản nhớ đi tìm tôi, nhưng tôi nghĩ tốt nhất anh không nên đi Nhật Bản!

Âu Diệu Thiên nắm lấy tay Chân Ưu Tử nói: “Không bằng tối nay đến chỗ anh đi, coi như tiễn biệt em.

Nhìn Âu Diệu Thiên vẻ mặt, Chân Ưu Tử cười cười nói: “Ta hiện tại cũng không muốn lại gây phiền toái, ngươi về sau vẫn là chính mình cẩn thận đi!”

Kỳ thật đừng thấy vừa rồi Âu Diệu Thiên nói thoải mái, nhưng trong lòng vẫn lắp bắp kinh hãi, hắn hoàn toàn không nghĩ tới mình cư nhiên trong lúc lơ đãng gặp phải người khó khăn như vậy.

Mặc kệ hắn, dù sao ta cũng biến thành cái dạng này, chẳng lẽ còn sợ hắn sao!

Dưới tác dụng của rượu, chính Âu Diệu Thiên cũng không biết mình rốt cuộc là về nhà như thế nào, bất quá đêm đó hắn nằm mơ. Đầu tiên mơ thấy viện trưởng chăm sóc mình lớn lên giống như mẹ mình. Ở trong mộng tựa hồ mình lại trở về lúc còn bé vô ưu vô lự, thậm chí còn mơ thấy chuyện xưa gấu chó ngốc trộm ong. Mà sau đó hắn lại mơ thấy Hứa Tình, kỳ thật chính hắn cũng không biết, kỳ thật mình đã bất tri bất giác yêu lão xử nữ này, chỉ là hắn còn không có phát giác mà thôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Diệu Thiên đầu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, liền gọi một chiếc taxi đi tới viện phúc lợi.

Lúc Âu Diệu Thiên đi vào viện phúc lợi, viện trưởng và thím Lưu, hai nhân viên công tác của viện phúc lợi, đang chuẩn bị bữa tối cho bọn nhỏ.

Thấy Âu Diệu Thiên đi vào, viện trưởng lập tức đi tới vẻ mặt hiền lành nói: “Diệu Thiên, sao hôm nay cậu tới sớm như vậy, không cần đi làm sao?

Âu Diệu Thiên còn chưa nói gì, viện trưởng đã nhìn ra hắn có tâm sự, dù sao cũng là đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn, tuy rằng không phải thân sinh nhưng nhất cử nhất động của Âu Diệu Thiên vẫn không gạt được ánh mắt của mình.

Đi theo viện trưởng đến phòng của cô, vẫn là gian phòng nhỏ quen thuộc kia, cái bàn quen thuộc, ghế dựa quen thuộc, giá sách quen thuộc, thậm chí ngay cả tấm gỗ kia cũng vẫn như cũ.

Nhìn Âu Diệu Thiên ngơ ngác, viện trưởng kéo tay hắn để cho hắn ngồi xuống một bên, cười nói: “Ngươi khi còn bé sợ nhất sét đánh, mỗi lần sét đánh đều nhất định phải chạy tới cùng ta ngủ!”

Nghe viện trưởng nói như vậy, Âu Diệu Thiên có chút ngượng ngùng nói: “Tôi đã lớn như vậy rồi, sao viện trưởng vẫn luôn nói chuyện trước kia.

Viện trưởng vẻ mặt từ ái nhìn chính mình hài tử, cười nói: “Còn biết thẹn thùng a. Ở trong mắt ta a, ngươi vĩnh viễn đều là hài tử!”

Nhìn viện trưởng vẫn hiền lành như trước, nhưng khuôn mặt lại già nua rất nhiều, Âu Diệu Thiên đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

Đừng nhìn Âu Diệu Thiên bây giờ thân thể cường tráng, lúc nhỏ thể yếu nhiều bệnh. Lúc vừa được đưa đến viện phúc lợi, cân nặng của Âu Diệu Thiên chỉ có không đến ba kg, hơn nữa còn bị kiểm tra ra bị viêm phổi. Sau khi đến viện phúc lợi vẫn sốt cao không hạ, cuối cùng ngay cả bác sĩ cũng chuẩn bị từ bỏ. Nếu như không phải viện trưởng lúc ấy một tấc cũng không rời chiếu cố ở bên cạnh hắn, chỉ sợ cũng không có Âu Diệu Thiên hiện tại.

 

Yo, yo, yo, yo! Hài tử đã bao nhiêu tuổi, cư nhiên còn học được khóc nhè! Đúng rồi, ta xem ngươi hôm nay tới nhất định là có tâm sự gì, đến nói cho ta biết đi!” Từ trong ánh mắt viện trưởng chính là loại tình thương vô tận của mẹ, mà Âu Diệu Thiên trước mắt ở trong mắt cô cùng tiểu quỷ hai mươi năm trước kia không có gì khác nhau.

Ta nào có, chỉ là hôm nay nhớ người, cho nên đặc biệt trở về thăm người “Âu Diệu Thiên miễn cưỡng cười cười nói.

Đừng gạt ta, ngươi chính là ta từ nhỏ nuôi lớn. Mau nói cho ta biết có phải hay không cùng Hứa Tình chuyện tình. Hứa Tình là một cô gái tốt, hơn nữa ta nhìn ra ngươi cũng thích nàng, mà nàng thì sao, đối với ngươi cũng có ý tứ. Làm sao vậy, vợ chồng son giận dỗi đi! “Nói tới Hứa Tình, viện trưởng thật giống như thật sự nói con dâu của mình, lời kia là thao thao bất tuyệt.

Nào có, Hứa Tình là ông chủ của tôi, chúng tôi nhiều nhất chỉ có thể xem như bạn bè bình thường.

Còn muốn gạt ta. Ta đã sống cũng lâu, cái gì chưa từng thấy qua, chỉ chút tâm tư kia của ngươi còn lừa ta. “Đôi mắt viện trưởng tầng tầng nếp nhăn, lại có vẻ từ ái vô cùng.

Có lẽ ở bên ngoài mấy năm nay, chỉ có ở viện trưởng bên người Âu Diệu Thiên mới có thể trở lại làm chính mình, thậm chí còn có thể làm nũng. Bất quá lúc này Âu Diệu Thiên cũng quả thật đang suy nghĩ, mình có phải thật sự yêu Hứa Tình hay không. Nghĩ tới đây trên mặt không khỏi nóng lên một trận.

 

Còn nói không phải, ngươi xem mặt đều đỏ. Không có một người làm mẹ nào không vui khi nhìn thấy con mình có đối tượng mình thích, huống hồ đối tượng còn là Hứa Tình có ấn tượng vô cùng tốt với viện trưởng. Lúc này viện trưởng trên mặt đã treo nụ cười “Hứa Tình là cô nương tốt, ngươi cũng không nên chần chừ a, đến lúc đó ta có thể không tha cho ngươi!”

Vừa lúc đó, cửa phòng viện trưởng đột nhiên bị đẩy ra một đường, một cái đầu nhỏ từ bên ngoài thò ra. Một đôi bím tóc nhỏ đáng yêu, tới không phải người khác chính là Nữu Nữu, lúc này trong lòng cô còn ôm búp bê Barbie lần trước Âu Diệu Thiên mang đến.

Bình Luận (0)
Comment