Minh Thiên Hạ

Chương 347


Lời của Từ Ngũ Tường làm Vân Chiêu trầm mặc những hai ngày, mấy năm qua Vân thị luôn tự xưng lấy cứu vớt bách tính khổ nạn là trách nhiệm của mình, khẩu hiệu của thư viện Ngọc Sơn là " Con người phải sống có tôn nghiêm của con người.

", học sinh thư viện theo đuổi niềm tin " Bất công thiên hạ, ta tới đập phẳng.

"Nếu quả thực ở Bạch Ngân Hán xuất hiện loại chuyện như Từ Ngũ Tưởng nói, thì đây là vụ bê bối lớn nhất của huyện Lam Điền từ khi dương danh thiên hạ tới nay.

Vân Dương thấy Vân Chiêu im lặng mãi không đành lòng, đến khi đội ngũ nghỉ chân cắm trại nói: “ Nếu xảy ra chuyện như thế thì cứ giết sạch lưu dân đi là được.

”Từ Ngũ Tưởng lạnh lùng nói: “ Trước kia ngươi giết lưu dân thì phải giết ta đã.

”Vân Dương đặt tay lên đao gằn giọng:” Ngươi đứng về phía nào?”Từ Ngũ Tường không hề sợ hãi, khảng khái nói: “ Ta được huyện tôn dùng 40 cân kê đổi về, điều đó nói lên ta vốn là người nghèo, đương nhiên là đứng về phía người nghèo.

”“ Im hết cả cho ta.


“ Vân Chiêu tức giận quát cả hai: “ Bây giờ mới là suy đoán, chuyện thế nào cứ tới Bạch Ngân Hán rồi tình, lúc đó các ngươi giết nhau chưa muộn đâu.

”Khiến hai tên khốn kiếp làm người ta thêm phiền lòng im miệng rồi Vân Chiêu mới hỏi: “ Tiêu thúc đi tìm Xạ Tháp Thiên có tin tức gì không?”Từ Ngũ Tường đứng dậy chắp tay thi lễ với Vân Chiêu:” Phía Xạ Tháp Thiên đã có tin tức truyền về, chúng nhiều lần phái sứ giả tới đảm bảo, nói chuyện ở Bạch Ngân Hán không liên quan gì tới bọn chúng, còn nói đây là lần đầu tiên bọn chúng nghe nói Lan Châu vệ có một nơi như vậy.

”Xung quanh Bạch Ngân Hán vốn chẳng có người ở tặc khấu không biết chỗ đó cũng thường tình, Vân Chiêu lại hỏi:” Bạch Ngân Hán thế nào rồi, liên hệ được chưa?”“ Vẫn chưa ạ, đường xá khó đi, đoán chừng mai mới có tin tức, Báo thúc cách chúng ta chừng 60 dặm, theo lệnh huyện tôn, ti chức đã lệnh họ đợi ở huyện Phục Khương rồi.

”Vân Chiêu nghe vậy vội vàng ăn cho xong bữa, cũng chẳng nghỉ ngơi, nhảy lên ngựa, nhân đêm nay có trăng sáng, hành quân luôn trong đêm.

Có thám mã đi trước dò đường cùng báo tin, lại có lão tặc già Xuất Lưu đi trước đội ngũ, cho nên hành quân trong lúc trời tối om cũng không phải vấn đề, chỉ hơn hai canh giờ sau Vân Chiêu nhìn thấy Vân Báo dẫn đội ngũ của mình đốt đuốc sáng đợi bên đường lớn.

“ Đã xác định được rồi, đúng là đám công tượng ở Bạch Ngân Hán tạo phản.

” Vân Báo mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt, vừa thấy Vân Chiêu một cái giơ cao đuốc nói lớn báo cho y biết tin tức mới nhận được:Cho tới lúc này Vân Chiêu không tin đám Vân Phương lại bạc đãi công tượng, nên vừa nghe tin này khác nào bị sét bổ trúng, mệt mỏi cùng tin dữ làm y hoa mắt:” Vì sao?”Vân Báo đỡ Vân Chiêu từ trên ngựa xuống:” Bất kể về nguyên nhân gì, ta sẽ xuất phát ngay bây giờ, cháu nghỉ tới sáng hẵng đi, nơi này nhiều đồi núi, đi đêm không an toàn, đợi hai ngày nữa cháu tới Bạch Ngân Hán, ta đảm bảo chuyện nơi đó sẽ xong.

”Hàm ý của Vân Báo thế nào không nói cũng rõ, Từ Ngũ Tường cũng nhảy xuống ngựa, tuyệt vọng vái một cái thật sâu:” Huyện tôn, đây là chuyện nội chính, không phải quân vụ, tuyệt đối không nên dùng thủ đoạn quân đội giải quyết, Từ Ngủ Tưởng xin đi trước một bước tới Bạch Ngân Hán dẹp loạn.

”Vân Chiêu không để ý tới Vân Báo lẫn Từ Ngũ Tường, gạt bọn họ ra, đi về phía trước, trước mặt không có ai, chỉ có gió lạnh cùng trăng sắp ẩn sau núi, hít thở liền mấy hơi mới thấy dễ chịu hơn:” Chết bao nhiêu?”Vân Báo đi tới sau lưng Vân Chiêu:” Mười sáu ngày trước xảy ra tai nạn, có hơn sáu mươi người bị mắc kẹt trong hầm, Vân Phương cho gia quyến của sáu mấy người đó ít tiền, nói là không cứu nạn nữa, không được làm trễ sản lượng, lệnh mở lại mỏ, sau đó xảy ra tranh chấp với khoáng công.

”“ Những công tượng kia vẫn đang đào hầm bị sập, còn đám Vân Phương đã bị công tượng bắt, nhốt vào một cái mỏ bị bỏ hoang, nói là nếu những khoáng công kia mà chết sẽ phá cái mỏ này để đám Vân Phương chết cùng.

”“ Mười sáu ngày à?” Nghe con số đó, Vân Chiêu khép mắt lại, thời gian trôi qua lâu như thế, người bị vùi trong hầm làm sao sống được:” Đám Vân Phương chết chưa?”“ Chưa, đám khoáng công cũng biết hi vọng cứu được mong manh, cho nên chiếm thành trại tạo phản rồi.

”“ Hả? Chúng không chạy sao?”“ Không chạy, vì chúng ta cung cấp vật tư cho Bạch Ngân Hán rất xung túc, cho nên chúng không chạy.


Dù sao nơi đó trừ Bạch Ngân Hán ra cũng chẳng còn nơi nào để sống.

”Từ Ngũ Tường hỏi xen vào:” Báo thúc, sao không nghe thấy tin tức gì của hộ vệ Bạch Ngân Hán, bọn họ làm cái gì? Số lượng bọn họ không ít cơ mà.

”Vân Báo trừng mắt:” Đám hộ vệ đó là đao khách Quan Lũng được thuê về, không phải người trong nhà, nên trông cậy gì được, bình thường chúng còn nghe lời, một khi xảy ra chuyện thì chúng chỉ lo lấy cái thân thôi, bọn chúng không giúp đám Vân Phương, cũng không giúp khoáng công.

”Vân Chiêu cao giọng: “ Bọn chúng lấy đâu ra lập trường trung lập đó?”Trong bóng đêm không nhìn rõ gương mặt toàn vết rỗ của Từ Ngũ Tường, nhưng đôi mắt thì sáng kinh người, hắn thường xuyên bên cạnh Vân Chiêu, sao không nghe ra y đã nổi giận, e sinh mạng của đám khoáng công đáng lo, chắp tay nói:” Huyện tôn, chúng ta không thể vứt bỏ những khoáng công đó, bọn họ tuy không vô tội, nhưng chuyện xảy ra là có nguyên cớ !.

”“ Phải có kẻ phải chịu trách nhiệm về vụ sập mỏ và tạo phản này ! ” Vân Chiêu phất tay ra hiệu cho hắn im lăng, vì tránh triều đình thấy Vân thị quá càn rỡ không coi ai ra gì, nên không phái nhân mã của mình đi canh mỏ ngoài địa bàn mà bỏ rất nhiều tiền thuê đao khách, vậy mà bọn chúng lại khoanh tay đứng nhìn: “ Khoáng công, công tượng lo cho an nguy của người thân, tụ tập tấn công Vân Phương xử trí không đúng là điều thông cảm được, nhốt họ trong mỏ hoang không cho cản trở cứu nạn cũng là chuyện hợp lý, nhưng đám đao khách cầm tiền nhà ta, chúng dựa vào cái gì đứng ngoài, thậm chí không kịp thời báo tin?”“ Ta vốn cho rằng đây chỉ là một tai nạn, không ngờ lại là một âm mưu, nếu bọn chúng không có cấu kết từ trước, làm gì có chuyện như thế.

”Từ Ngũ Tường dập đầu liên hồi, khẩn thiết nói: “ Huyện tôn, để ti chức đi làm rõ ngọn ngành đã rồi hẵng quyết.

”Vân Báo lúc này không đành tranh chấp với hắn, thở dài xua tay: “ Dẫn nhân thủ của ta đi đi.

”Từ Ngũ Tường mệt mỏi lần nữa nhảy lên lưng chiến mã, được quân tốt giơ đuốc dẫn đường, vội vàng quất roi ngựa phóng nhanh.

Vốn ngày liền chạy gần 700 dặm, Vân Chiêu mệt mỏi vô cùng, lúc này y biết cần chuẩn bị đầy đủ sức khỏe lẫn tinh thần đối phó với chuyện sắp tới, vì thế không kiên quyết lên đường nữa.


Vào dịch trạm, rửa ráy qua loa nhưng không nghỉ ngơi mà gọi Vân Báo vào phòng trò chuyện.

Vân Chiêu nghi ngờ Vân Báo chưa nói hết, tám phần có lòng riêng che giấu tin tức:” Báo thúc, chuyện thực sự như thúc nói sao?”“ Không sai một ly.

” Vân Báo bực bội đáp, chỉ là hắn rõ ràng né ánh mắt Vân Chiêu:“ Vậy thì chắc chắn là có chỗ sai sót rồi, rốt cuộc là ở đâu?”“ Người nơi này lười biếng.

”Vân Chiêu thở dài, không muốn cuộc nói chuyện này căng thẳng, nhẹ nhàng nói:” Từ cổ tới đất đất Lũng là vùng nghèo khó nhất thiên hạ, người nơi này muốn sống được không những phải đấu với trời, đấu với đất đai cằn cỗi, còn đấu với cả đạo phỉ hoành hành, đấu với quan phủ bất nhân, trong tình cảnh đó thì những người lười đã chết hết rồi.

Cho nên thúc nói người ở đây lười là vô lý, là Vân Phương phạm sai lầm đúng không?”! Hôm nay dừng ở đây thôi.

.

Bình Luận (0)
Comment