Minh Thiên Hạ

Chương 348


Vân Báo quay đầu sang bên, hắn biết kẻ thô lỗ đơn giản như mình không qua mắt được đứa cháu lợi hại, nhưng hắn cố chấp bảo vệ quan điểm của mình: “ Ta không thấy Vân Phương có gì sai hết, hắn không tham ô, không lười biếng, hắn chỉ muốn mang về cho chúng ta thêm một chút đồng, để huyện Lam Điền giàu có hơn.

”“ Hai năm trước ta trú ở Bảo Kê, tháng 9 năm ngoái gặp hắn một lần, lần đó hắn tới đưa đồng thô nhận vật tư, hắn đen hơn cả than, gầy không còn ra người, hán tử tám thước mặc áo như sào treo áo, thế mà còn hỏi ta tình hình trong huyện thế nào.

Uống với ta bữa rượu rồi khóc như trẻ con nằm nôi, ở Bảo Kê hai ngày lại vội vàng quay về Bạch Ngân Hán.

”“ Nếu ngươi nói hắn sai, ta không phục.

”Vân Chiêu bóp trán, đây là chuyện khó xử nhất mà y gặp phải, đứng ở lập trường Vân thị, Vân Phương chẳng những không sai mà còn có công, công lớn, nhưng đứng ở đại thế huyện Lam Điền thì hắn sai rồi: “ Vân thị chúng ta đã thay đổi, Báo thúc có biết không?”Vân Báo giọng khô khốc ương bướng nói:” Ta không biết.

”“ Trước kia thúc coi thường triều đình, luôn nói triều đình làm thế này là không đúng, làm thế kia là không đúng, chửi mắng quan viên thậm tệ, giờ thúc thử lấy góc độ nhìn nhận sự việc này xem, bách tính nhìn vào sẽ thấy thế nào?” Vân Chiêu kiên nhẫn giải thích, bây giờ Vân thị từ gia biến thành quốc, dù người ngoài vẫn cho rằng Vân thị chỉ là gia, nhưng có cái nhà nào lớn tớn mức khống chế quá nửa Quan Trung rồi, là kẻ thống trị thực tế của Quan Trung.

Năm xưa Lý Uyên nổi dậy thì địa bàn còn chưa bằng một nửa Vân thị bây giờ, binh mã chỉ có ba vạn, sau khi đoạt được Quan Trung đã xưng đế, quốc hiệu là Đường, thế lực Vân thị giờ còn lớn hơn thế:” Báo thúc, bởi thế mà trong mắt khoáng công, công tượng Bạch Ngân Hán mà nói chúng ta chính là triều đình, bọn họ không phản lại Đại Minh, mà là phản lại chúng ta.

”“ Vì sao họ làm phản, vì Vân thị chúng ta xem thường mạng sống bách tính, vì lợi ích của mình mà làm ra cái việc coi mạng người như cỏ rác, nên họ mới tạo phản, chính là quan ép dân phản mà trước kia thúc hay nói đó.


”Vân Báo rùng mình một cái, song vẫn cố chấp nói:” Ngươi không được trừng phạt Vân Phương, càng không được giết hắn, hắn đã hi sinh vì cái nhà này, vậy mà ngươi còn giết hắn, cả đời ngươi sẽ không được yên đâu.

Không phải lúc nãy ngươi nghi ngờ đám đao khách Quan Lũng có vấn đề sao, vậy thì giết chúng, để bọn chúng gánh trách nhiệm là được rồi.

”Vân Chiêu khẽ khẽ lắc đầu:” Bọn chúng nhất định là có vấn đề, phải là bọn chúng, có điều Vân thị ta cũng không hoàn toàn vô tội, thế nào cũng phải có người chịu trách nhiệm cho tính mạng của hơn 60 khoáng công.

”Vân Báo đứng bật dậy:” Ta đã nói rồi, không thể là Vân Phương, nếu ngươi trừng phạt hắn, không bằng trừng phạt ta, bằng vào thân thể hắn bây giờ, người chỉ cần đánh mười gậy là hắn táng mạng rồi.

”Tất nhiên không thể giết Vân Phương, nếu không thì không cần biết y có bao nhiêu lý lẽ, trở về mẹ cũng đánh chết y, song cần có người chịu trách nhiệm mới có thể răn đe, Vân Chiêu nghiến răng:” Đương nhiên người phải bị trừng phạt là thúc.

”Vân Báo ngớ người, đây là bước ngoặt mà hắn không ngờ:” Liên quan gì tới ta?”“ Bạch Ngân Hán nằm trong sự quản lý của thúc, bây giờ nơi đó xảy ra vấn đề, thúc cho rằng xử lý một Vân Phương bé xíu, người thân của những khoáng công, công tượng kia sẽ chịu sao? Thế nên tội này nhất định phải do thống chế Bảo Kê là thúc phải gánh rồi.

”“ Ta …”“ Được rồi, đêm đã khuya, thúc mệt mỏi cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi thôi, mai chúng ta còn lên đường sớm.

”Vân Chiêu bực bội xua tay kết thúc câu chuyện, vấn đề ai chịu trách nhiệm thì hậu xét, còn phải xem tình thế cụ thể thế nào, y nói vậy là để Vân Báo ý thức được bây giờ đã khác rồi, không thể đơn giản coi như chuyện trong nhà xử lý nữa:Sáng sớm hôm sau trời chưa sáng Vân Chiêu đã lên đường, mục tiêu của y là tòa thành ở gần Bạch Ngân Hán nhất, cũng chính là nơi chủ yếu cung cấp khoáng công cho Bạch Ngân Hán … Điều Thành.


Điều Thành bên cạnh Hoàng Hà, nơi này so với việc nói nó là một tòa thành chẳng bằng nói là thôn trang lớn có tường đất bao quanh.

Hoàng Hà chảy qua đây nước rất siết, không cách nào đóng băng, cho nên trong cái thế giới vàng khô héo úa có một dòng sông xanh thẫm.

Không phải nước Hoàng Hà lúc nào cũng màu vàng, tới mùa đông nước trong khiếp người, khi tới gần phát hiện cả con sống như đai ngọc đang chảy ngọc dịch vậy.

Khi đoàn người Vân Chiêu tới Điều Thành thì phụ nhân, trai tráng trong thành sớm chạy lên núi, qua kính viễn vọng thậm chí Vân Chiêu thấy họ nấp ở chỗ tị nạn trên vách núi, cảnh giác nhìn về thành.

Trong thành chỉ còn lại một số người già yếu, vài lão hán mặt vô cảm vài lão phụ nhân chân nhỏ mặc áo bông đen dựa vào tường tắm nắng.

Bọn họ không bận tâm tới sinh tử, vì họ chẳng có cái gì để mất cả.

Phỉ qua như lược thưa, binh qua như lược bí, người nơi này vẫn có chút kiến thức đó, gà vịt bò dê toàn bộ không có, cho nên Vân Chiêu đành ăn lương khô mang theo.

Thấy những lão nhân dùng đôi mắt mờ đục của những người già đó nhìn mình, con cháu Vân thị theo thói quen đem lương khô bên mép mình phân cho người khác.

Chẳng biết sao người già tụ tập quanh họ ngày một nhiều.

Hỏa phu được lệnh của Vân Chiêu liền bê luôn nồi canh thịt cừu nấu bằng gói gia vị cùng một bao bánh nướng tới, giáo cho ông già trong có vẻ có khí khái nhất đám đông, để ông ta tự phân phát.

Ăn xong bữa, Vân Chiêu cho người gọi ông già đó tới nói chuyện, nhìn vết chai ở ngón giữa và ngón trỏ, cười hỏi:” Lão nhân gia là người đọc sách phải không?”Ông già chắp tay:” Năm Giáp Thìn Gia Tĩnh thứ hai mươi ba có thi hương đạt cử nhân.

”Vân Chiêu thất kinh vội đứng dậy thi lễ:” Thiểm Tây Lam Điền huyện lệnh Vân Chiêu bái kiến niên huynh, không biết tôn tính đại danh niên huynh thế nào?”Ông già thấy Vân Chiêu là huyện lệnh cũng chắp tay thi lễ:” Lão hủ Cao Chính Mậu bái kiến huyện tôn.

”Hai người tự báo niên kỷ rồi ngồi xuống.

Có thể nhìn ra Cao cử nhân biết Vân Chiêu là ngưới đọc sách, lại còn xuất thân giám sinh quốc tử giám Nam Kinh, thái độ thay đổi hẳn.

Do đọc sách nhiều năm, lão nông lom khom chớp mắt lấy được tự tin của người đọc sách, ông ta tự nhận cử nhân, Vân Chiêu là giám sinh chẳng hơn gì ông ta cho nên tay cầm chén trà không còn run nữa.

“ Vạn lần không ngờ nơi hoang vắng thế này lại có trân châu bỏ sót của văn đàn, Vân Chiêu lỗ m ãng rồi.


”Cao Chính Mậu nhấp ngụm trà thơm nhiều năm không được uống, lại còn là bích loa xuân thượng hạng, hành quân gấp lại còn mang theo thứ này, thân phận không có gì phải nghi ngờ:” Vân huyện tôn đúng là lỗ m ãng, nhưng không với lão phu mà là với Cao thị Điều Thành, lỗ m ãng với Cao thị có bốn tiến sĩ sáu cử nhân nhà họ.

”Vân Chiêu bất ngờ lắm:” Tại hạ tới Cao thị thỉnh tội mới được.

”Cao Chính Mậu xua tay:” Cao thị nay toàn bộ thành người trong hang, huyện tôn có lòng, Cao thị chưa chắc có gan.

”Vân Chiêu cười ha hả:” Huyện Lam Điền luật pháp nghiêm khắc, quyết không có chuyện nhiễu dân xảy ra, Cao cử nhân cứ gọi họ rời núi đi, không cần làm người hang động nữa.

”“ Chuyện này phải phiền huyện tôn đi một chuyến rồi.

”“ Xem ra lão cử nhân tựa hồ có điều chưa nói?”Cao Chính Mậu trầm tư gật gù:” Từ nơi này đi 40 dặm là Bạch Ngân Hán thuộc huyện Lam Điền, rất có tiếng, quá nửa bách tính quanh đây làm việc ở Bạch Ngân Hán, lần này xảy ra tai nạn hầm mỏ, bị mất hơn 60 người, đám đông phẫn nộ, lại thêm nơi này dân phong hung hãn, nếu huyện tôn cố tấn công, nhất định tử thương nặng nề.

”“ Cho dù huyện tôn hào hùng, dẹp cuộc phản loạn này, ngày sau huyện Lam Điền còn muốn dùng tới Bạch Ngân Hán, sẽ phiền toái mãi không thôi.

Còn nếu huyện tôn thuyết phục được Điều Thành Cao thị thì có thể thuận lợi dẹp loạn, Bạch Ngân Hán cũng tạo phúc thôn quê, không còn nỗi lo về sau.

”.


Bình Luận (0)
Comment