Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1001 - Q5 - Chương 042: Dòng Máu Cường Đạo.

Q5 - Chương 042: Dòng máu cường đạo.

“ A, thì ra thượng tá phát hiện ra kho vàng, có điều người thắng sở hữu tất cả mà.” Lôi Mông Đức tựa hồ chẳng hề lo lắng cho tình cảnh của mình:

Vân Văn tới gần Lôi Mông Đức nói nhỏ:” Ta muốn nhiều hơn.”

Lôi Mông Đức ngẫm nghĩ:” Ấn Độ là nơi sản vật phong phú, vàng chỉ là một phần trong đó thôi, nó không phải thứ quan trọng nhất, vật tư mới là cơ sở cường thịnh của đế quốc. Trên hòn đảo này không chỉ có vàng bạc, còn có bốn kho chứa đầy bông, chục vạn cân hương liệu, nếu thượng tá mang đi hết được, phụ thân ngài sẽ vô cùng hài lòng.”

Vân Văn gật gù: “ Đúng là thế, giờ ngài có thể lên thuyền rồi, ta sẽ ở lại trông coi số tài phú này.”

Lôi Mông Đức mỉm cười: “ Đó mới là hành động sáng suốt.”

Vân Văn vẫy tay, lập tức có hai quân tốt đi tới trói Lôi Mông Đức lại, sau đó xuyên qua cái gậy gỗ mang đi.

Lão Chu lo lắng nói:” Thiếu gia ...”

Vân Văn cắt lời:” Quá nhiều thứ, vàng bạc, thêm vào hương liệu, bông, phải tốn một tháng mới mang đi hết được.”

Lão Chu nói gấp:” Lôi Mông Đức rõ ràng không có ý tốt, ông ta muốn dùng số tài phú đó giữ thiếu gia ở trên đảo.”

“ Ngươi nghĩ mạng ta quan trọng hay vật tư quan trọng, Vân thị là hoàng tộc, cũng là cường đạo, tiếc mạng không tiếc tiền thì đâu phải là bản tính của cường đạo.”

“ Nếu đã thế thiếu gia phải chuẩn bị sớm, đạn dược, tiếp tế không thiếu gì, đồng thời xây công sự, hi vọng có thể kiên thủ đến khi hạm đội của Hàn tướng quân tới.”

Vân Văn hít sâu một hơi, quát lính truyền lệnh tới tập hợp toàn bộ quan quân lại, nói ra suy nghĩ của mình.

10 vạn cân bạc, một vạn hai nghìn cân vàng, cùng với vật tư chất đống như núi, nhất định khiến toàn bộ người ở vùng biển này đỏ mắt thèm thuồng.

Dựa theo vị trí hạm đội Hàn tướng quân tính toán, bọn họ phải kiên thủ ở đây trên một tháng.

Không đánh, bỏ chạy ư?

Ý nghĩ này vừa dâng lên liền bị bọn họ bóp chết ngay, nếu họ bỏ chạy lúc này ... Hậu quả nhất định nghiên trọng tới mức làm họ hối hận ba đời.

Hạm đội nước Anh phát hiện chiến sự trên đảo Vi Tư Đặc đã dừng liền trở nên điên cuồng.

Bọn họ không còn kiên trì chiến thuật nữa, bắt đầu áp sát, dùng chiến thuật mang tính tự sát, dũng cảm bày chiến hạm chắn trước kỳ hạm Mang Sơn của quân Minh, tập trung mọi hỏa lực bắn vào nó.

Chiến hạm cấp hai gồm ba tầng, 74 khẩu pháo, đồng loạt xạ kích, đủ các loại đạn pháo trút xuống chiếc Mang Sơn như mưa rào.

Đạn pháo nhẹ một chút chạm vào vỏ bọc thép của Mang Sơn bắn ra, quả nặng hơn thì ghim chặt vào tấm thép, mỗi lần trúng pháo chiếc Mang Sơn như gào thét đau đớn.

Sàn thuyền chiếc Mang Sơn tan hoang, trải qua cơn mưa đạn đó, gần như giết hết nhân viên duy tu.

Lại Quốc Nhiêu bình tĩnh nghe thủy thủ trưởng không ngừng hạ lệnh khai pháo, nói với phó quan:” Hắc y nhân rút lui thế nào rồi?”

Phó quan Triệu Vinh hét lên:” Bọn họ chưa có bất kỳ chuẩn bị rút lui nào, còn mang toàn bộ vật tư trên thuyền vận binh lên đảo, tư lệnh, họ không định rút, mà cố thủ đảo.”

“ Nguyên nhân?”

“ Thượng tá Vân Văn truyền tin tới nói, trên đảo có rất nhiều vật tư, họ muốn bảo vệ số tài phú này, tư lệnh, bọn họ tự ý hành động, chiến hạm người Hà Lan cách nơi này có 50 hải lý, chúng ta mà không đi sẽ không đi được nữa.”

Lại Quốc Nhiêu nhìn thuyền địch dũng cảm chặn đường cuối cùng bị gãy thành hai nửa chìm xuống, nói:” Hỏi Vân Văn lần nữa, xác định hành động của hắn, đồng thời nói với hắn, khi thủy triều rút, hạm đội sẽ rời đi đúng kế hoạch.”

Triệu Vinh lúc này hận đám hoàn khố tới thấu xương, nhưng mà nghe tư lệnh nói vứt bỏ Vân Văn, toàn thân run lên:” Bỏ họ thật sao?”

Lại Quốc Nhiêu nheo mắt:” Đưa toàn bộ hải quân lục chiến lên bờ, tiếp nhận chỉ huy của thượng tá Vân Văn.”

“ Tư lệnh cân nhắc.”

“ Thế mới đúng, đó là bản sắc cường đạo, ta vốn cho rằng con cháu Vân thị hỏng cả rồi, không dùng được nữa, giờ xem ra thuyết nát vẫn còn vài cân đinh, thú vị thú vị.”

………………. …………..

…………… ………………..

Vân Văn đứng ở chỗ cao, nâng kính viễn vọng nhìn hạm đội Lại Quốc Nhiêu rời đi, bảo với Lão Chu, Lão Thường:” Bây giờ ở đây lời ta là mệnh lệnh.”

Lão Chu mặt đưa đám:” Thiếu gia, muộn nhất là tới tối mai, hòn đảo này sẽ bị chiến hạm các nước vây kín.”

Vân Văn cười lớn:” Phải như thế, nếu không qua đại chiến, thân vệ Vân thị ta sao có chỗ đứng trong quân?”

Lão Thường nhìn ánh nắng cuối cùng đang tắt, lẩm bẩm:” Không biết 5800 người này sẽ có bao người sống mà về đây.”

Tộc nhân Vân thị tựa hồ đều thích đánh cược, từ hoàng đế tới Vân Dương, Vân Phúc, Vân Hổ, Vân Báo đã thế, giờ tới thế hệ Vân Văn cũng vậy.

Vân Văn cho rằng chiến sự sớm nhất đợi tới khi trời sáng mới bắt đầu, nhưng người Anh rõ ràng không nghĩ thế, khi hạm đội Lại Quốc Nhiên phá vây rời đi, hạm đội Anh liền áp sát hải đảo.

Mặc dù thủy triều đã rút, họ không chịu từ bỏ, vô số thuyền vận binh hạ xuống, nương theo ánh trăng đổ bộ.

Cùng lúc đó toàn bộ chiến hạm xoay người, nòng pháo không ngừng phun ánh lửa, đạn pháo bay dưới trăng ào ào trút xuống.

Đó chỉ là uy hiếp, đạn pháo bắn nát kiến trúc gỗ trên cảng, bắn lớp đất mềm gần bãi bên biến thành từng cái hố sâu, nhưng đạn lõi đặc sát thương hữu hạn.

Vân Văn vác súng lên vai, miệng ngậm điếu thuốc, nói:” Chiến tranh bắt đầu rồi.”

Lão Chu nhìn chân Vân Văn run bần bật, bộ dạng này kém xa cha hắn, nhưng nghĩ tới tuổi tác của hắn, lòng thấy ấm áp, Vân thị có người kế thừa rồi.

Lại Quốc Nhiêu không đi xa, trừ chiếc Mang Sơn thương nặng tốc độ giảm sút và thuyền vận chuyển ra, hắn chỉ huy hai chiếc thiết giáp hạm, tám chiến hạm ba buồm quay lại vùng biển Vi Tư Đặc.

Nơi này đảo rất nhiều, Vi Tư Đặc không phải là cái lớn nhất, nhưng mà vì quá gần Mạnh Gia Lạp (Bangladesh), nên người Anh coi nó là bàn đạp tấn công Ấn Độ.

Khi trời sáng Lại Quốc Nhiên dẫn hạm đội tới hòn đảo không có bóng người, toàn bộ bị rừng rậm bao phủ, sáng sớm còn thấy vô số chim biển rời đảo ra biển kiếm ăn.

Hạm đội đi qua mặt biển màu vàng, cuối cùng thả neo mặt sau đảo.

Phó tướng Triệu Vinh thấy Lại Quốc Nhiêu rất nhàn nhã, lo lắng nói:” Không biết đám thượng tá Vân Văn ra sao rồi, chiến sự lúc này hẳn là đã bắt đầu.”

Lại Quốc Nhiêu nghĩ khác:” Đêm qua trăng sáng, người Anh không đợi đâu.”

“ Chúng ta cứ ở đây đợi thôi à?”

“ Đường mình chọn thì tự đi hết, chúng ta ở đây đợi người Bồ Đào Nha là được.”

“ Lỡ chẳng may ...”

“ Không có chẳng may, Hàn tướng quân muốn thông qua trận chiến này xác lập quyền lực phân chia Ấn Độ, tương lai chúng ta có được bao nhiêu phải xem trận này chúng ta có thể đánh các nước Châu Âu một trận đau hay không? Bớt đi được vài đối thủ cạnh tranh, với chúng ta mà nói càng có lợi.”

Lời đàm thoại của Lại Quốc Nhiêu và Triệu Vinh bị gió biển thổi đi.

Không để lại dấu vết gì.

Cùng lúc ấy Vân Văn đánh lui người Anh liên tục đổ bộ, chân hắn không còn run nữa, hắn rời khỏi tiền tuyến, ngồi trong thư phòng vốn thuộc về Lôi Mông Đức.

Toàn thân thư thái dựa vào lưng ghế, theo thói quen gác chân lên bàn, nói với Lão Chu:” Trận chiến này chúng ta thắng chắc rồi.”

Lão Chu lạnh lùng nói:” Nhìn bộ dạng thiếu gia, sao lão nô thấy chúng ta mới là phía thua chắc.”

Vân Văn cười ha hả:” Bằng vào súng của ta ...”

Lão Chu ngắt lời:” Đó là súng của đế quốc, thiếu gia chỉ là người cầm súng thôi, xem vết xẹo trên mặt lão nô đi, khi đó chúng ta áp đảo về vũ khí, bị tên lưu khấu mười ba mười bốn tuổi chém đấy. Nếu không phải có thuốc tốt của lão gia thì giờ này xương đã mục rồi.”

“ Lão gia trước khi khai chiến, coi anh hùng thiên hạ như rơm rác, nhưng lúc tác chiến, dù kẻ địch vô cùng yếu đuối cũng cẩn thận, cẩn thận hơn nữa, chưa bao giờ chưa đánh xong mà đã tuyên bố mình thắng chắc cả.”

“ Thiếu gia, chỉ khi nào giết chết kẻ địch cuối cùng hãng nói là chúng ta đã thắng, nếu kẻ địch còn một hơi thở, ngàn lần, vạn lần đừng nói thắng lợi.”

“ Chuyện này lão nô trở về Ngọc Sơn sẽ bẩm báo cho lão gia biết.”

Vân Văn nhảy dựng lên: “ Chu thúc, định hại chết ta sao?”

Bình Luận (0)
Comment