Tấn công suốt một ngày đêm làm hạm đội viễn chinh nước Anh mệt mỏi vô cùng.
Trên mặt biển, bãi cát toàn thi thể màu đỏ, hạm pháo đã dọn sạch bất kỳ thứ nào nhô lên khỏi mặt đất, nhưng bất kể bọn họ nỗ lực ra sao cũng chẳng làm gì được quân đội Đại Minh nấp trong chiến hào kín đáo.
Nước biển, bãi cát làm giảm tốc độ xung phong của binh sĩ, làm binh sĩ mặc quân phục đỏ rực đứng ở biển cạn khác nào những cái bia tập bắn màu đỏ, vô cùng bắt mắt.
Quan chỉ huy Âu Văn không hiểu sao quân Minh bắn nhanh như thế, hơn nữa còn không cần bất kỳ tư thế bắn súng nào, bọn chúng tựa hồ nổ súng một cách hết sức tùy tiện, không có trận pháp gì cả.
Hắn ta nhìn qua kính viễn vọng, thấy đám binh sĩ đó đa phần nằm bò trên mặt đất bắn, không dùng tư thế lắp đạn tiêu chuẩn, cứ thế tùy ý nổ súng, cũng không bắn theo hiệu lệnh.
Binh sĩ Đại Anh thì lại không thể nằm trong nước biển mà bắn, vì nước biển vào nòng, ướt thuốc nổ, vì thế phải đứng thẳng tắp nghênh tiếp đạn dồn dập của đối phương.
Cuộc chiến nổ ra quá bất ngờ, Âu Văn chưa biết gì về kẻ địch mà mình đối đầu, chiến đấu thế này quá sức bất lợi.
“ Thượng tá Âu Văn, dừng sai bộ hạ ngài nạp mạng đi, bọn họ chưa vào được tầm bắn đã bị giết chết rồi, mà chúng ta không có năng lực đưa đạn pháo tới chuẩn xác hầm hào của chúng đâu, dừng lại đi.” Hạm trưởng nam tước Nạp Nhĩ Tốn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, lên tiếng ngăn cản hành vi nạp mạng ngu ngốc kia:
“ Nam tước, bá tước Lôi Mông Đức còn ở trong tay chúng, chúng ta phải cứu ông ấy, chuyện lên quan tới vinh diệu của Đại Anh. “ Âu Văn nói lớn:
Nạp Nhĩ Tốn lãnh đạm nói: “ Bá tước Lôi Mông Đức đã bị người nước Minh đưa đi rồi, hiện giờ người Minh trên đảo canh giữ chiến lợi phẩm của chúng. Mà từ trên người ngài, ta không thấy chút hi vọng thắng lợi nào.”
“ Trận chiến tới lúc này, hải quân hoàng gia vinh quang đã hoàn thành chức trách, trên lục địa không phải phạm trù của bọn ta, đó là chuyện của lục quân các vị. Còn về Lôi Mông Tư có là cái gì, quốc vương bệ hạ của chúng ta cũng ngồi tù, công tước Bạch Kim Hán (Buckingham) đang đợi xét xử, hộ quốc công Khắc Luân Nhĩ (Oliver Cromwell
) mà các người ủng hộ nay nghiêm nhiên thành tân vương ở Luân Đôn.”
Âu Văn cắn răng nói: “ Ta thỉnh cầu lần cuối, nam tước, đây là thỉnh cầu cuối cùng của ta, ta hi vọng hải quân có thể giúp lục quân tiếp cận bãi biển, ít nhất hôm nay thủy triều lên, cho ta thử lại một lần.”
“ Ngài hi vọng ta dùng chiến đấu hạm nặng nề đưa các ngài lên bờ?”
“ Nếu có thể, ta hi vọng ngài làm thế.”
Nam tước Nạp Nhĩ Tốn chất vấn:” Sau đó thì sao, dù ngài đoạt được hòn đảo này, được về được vật tư và vàng mà ngài Khắc Luân Uy Nhĩ cần, không có hải quân, ngài chuẩn bị đem đi ra sao? Ngài nên biết, vùng biển này toàn là hải tặc, dù có đánh bại được chúng, làm sao ngài qua được lãnh hải của đại đế Áo Tư Mạn? Kết cục là không có gì khác.”
Âu Văn ưỡn thẳng lưng:” Ta tin sẽ mau chóng có hạm đội chi viện tới Ấn Độ, ngài nam tước, nếu ngài không đưa bọn ta lên bờ, ta tin hộ quốc công sẽ biết vì sự hèn nhát của ngài khiến Đại Anh mất đi lượng lớn tiền bạc, vật tư cải thiện tình hình trong nước.”
Nạp Nhĩ Đốn cười lớn:” Tùy ngài thôi thượng tá, chiến đấu hạm ăn nước quá sâu, không phù hợp với yêu cầu của ngài, đợi thủy triều lên, ta sẽ phái hai chiếc hạm nhẹ An Ny, Ngư Nhân sẽ đưa ngài lên bờ.”
“ Nam tước, cám ơn ngài, chúng ta là quân nhân, không phải chính khách, ta hi vọng có thể vì đế quốc Đại Anh mà chiến đấu, không phải vì ai, dù là quốc vương hay hộ quốc công.” Âu Văn chân thành nói:
Nạp Nhĩ Tốn thở dài, ông ta đã nhìn ra mùi người chết trên người thượng tá Âu Văn, người này đã không định sống mà về nữa rồi.
...................... .....................
...................... ....................
Vân Văn ở trong chiến hào cao bằng nửa người đi qua đi lại cổ vũ sĩ khí. “ Các huynh đệ, chỉ cần chúng ta hành động cẩn thận, không tham công, trốn trong chiến hào tiêu hao binh lực của bọn chúng, người chiến thắng cuối cùng sẽ là chúng ta.”
Đã đánh hai ngày hai đêm rồi, tộc binh Vân thị đã thích ứng với chiến trường, dù sao bọn họ được huấn luyện chuyên nghiệp ở Phượng Hoàng Sơn, tất cả những người không phù hợp với quân đội đã bị đào thải hết trước đó.
Gió từ mặt biển thổi tới, sóng hôn lên bãi cát, hôn lên thi thể quân Anh, giống như cái nôi của mẹ, lay động thi thể ...
Hôm nay đã là 17 âm lịch, buổi trưa nước vẫn lên, nhưng không còn cao như ngày 15 nữa.
Trên mặt biển chiếc An Ny, Ngư Nhân đã giương hết buồm, được gió biển mạnh mẽ hỗ trợ, toàn bộ buồm no gió, lực đẩy mạnh áp mũi thuyền vào biển, sau đó nhổng lên, lao thẳng tắp về phía bờ biển.
“ Khai pháo, khai pháo. “ Vân Văn luôn chăm chú giám thị động tĩnh của quân Anh, phát hiện hành vi khác thường của hai chiếc thuyền đó, lập tức hô lớn:
Lính truyền lệnh vẫy cờ, Vân Trấn ở trận địa pháo binh lập tức khai pháo.
Cùng lúc ấy trên mặt biển cũng truyền tới tiếng pháo nổ dày đặc, đám Lão Chu đã nhanh chóng nấp sau tấm ván gỗ dựng trên chiến hào.
Cảm giác chờ chết không dễ chịu chút nào, mắt nhìn đàn pháo trút xuống như mưa, những cây dừa bị bắn gãy đổ đổ sầm sầm, đồng bạn xui vẻo bên cạnh bị đạn đập tan xương nát thịt, chim non rốt cuộc vẫn là chim non, một quân tốt trẻ không chịu được, nhảy lên chiến hào chạy về phía sau.
Viên đạn to bằng nắm đấm xuyên qua lồng ngực hắn, chớp mắt bị đạn pháo khác bắn cho không còn ra hình người.
Lão Chu rống lớn trấn áp những người khác: “ Nằm im, nằm im, đạn pháo không tới đâu, không tới đâu.”
Tiếng hét của ông ta trong tiếng gầm của hỏa pháo vô cùng yếu ớt, may mà kẻ ngu xuẩn bỏ chạy chỉ có một, những người khác dù sợ run bần bật thì cố dán người vào chiến hào, cố gắng thu gọn thân hình, hi vọng đạn pháo đừng bắn tới mình.
Lão Chu mạo hiểm nhô đầu lên, phát hiện hai chiếc thuyền buồm đã tới vùng nước nông, sóng biển đáy thuyền kéo theo hưởng thẳng phía bọn họ.
Ông ta thậm chí nghe thấy tiếng răng rắc của thân thuyền sắp tan rã.
Chiếc thuyền lớn vừa mới xô lên bãi biển, lập tức trên thuyền súng nổ liên hồi, đạn thuốc nổ mang theo đốm lửa ném về phía họ.
Đối phương từ trên đánh xuống, tộc binh Vân thị liên tục trúng đạn, Lão Chu vẫy cờ xin Vân Trấn yểm hộ một đợt hỏa pháo, sau đó dẫn số còn lại rút khỏi phòng tuyến đầu tiên.
Vân Văn siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay ướt đẫm, mắt không dám rời kính viễn vọng dù chỉ tích tắc, chỉ sợ buông lỏng sẽ thấy tộc binh Vân thị binh bại như núi lở.
Cũng may có mấy chục lão binh Vân thị phân tán khắp nơi ổn định cục diện, mọi người nằm ở phòng tuyến thứ hai đợi người Anh tới.
Địch rời khỏi tầm bắn, tiếng súng trên chiến hạm Anh biến mất, chỉ có nòng pháo không ngừng phun ra đạn pháo đen xì.
Đột nhiên một hồi kèn du dương sau chiến hạm vang lên, rất nhanh Vân Văn, Vân Trấn, Vân Cương cùng đám Lão Chu, Lão Thường nhìn thấy một cảnh hoành tráng cả đời chưa từng chứng kiến.
Từng binh sĩ Anh khoác áo choàng đỏ, đội mũ cao dùng đồng và lông vũ trang trí được quan quân chỉ huy và nhạc đội biểu diễn từ từ tiến lên.
Cho dù đám Lão Chu đã bắt đầu bắn, giết không ít, người Anh không có cảm giác gì, dù chiến hữu ngã xuống hay đạn nổ bên cạnh cũng không thể khiến trên mặt đám cỗ máy chiến tranh này có chút biến hóa nào.
Đi tới đâu, chết tới đó.
Đợi khi vào cự ly giao chiến, bọn họ đồng loạt giơ súng bắn, sau đó dùng tư thái trấn định hoàn thành trình tự nạp đạn, đợi hiệu lệnh chỉ huy ...