Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1003 - Q5 - Chương 044: Mục Đích Chiến Lược. (1)

Q5 - Chương 044: Mục đích chiến lược. (1)

“ Tiến lên ... “ Âu Văn đứng ở mé ngoài cùng đội ngũ, kiếm chỉ huy chỉ về phía trước, quân Anh lần nữa bước chân tiến lên:

Đáng tiếc bước tiến của họ bị Vân Trấn chặn lại, đạn pháo nổ tung trong đám đông, dù quân Anh có muốn giữ đội ngũ chỉnh tề cũng bị mảnh đạn và vụ nổ làm nghiêng ngả.

Lão Chu phát hiện quân Anh cấp thiết áp sát họ, ý đồ muốn đánh giáp lá cà, ra lệnh lần nữa rút lui.

Quân Anh vẫn từng bước tiến tới, bọn họ không sợ chết, không sợ bị đạn pháo nổ tan xác, càng không sợ kẻ địch không ngừng rút lui, trong mắt họ, truy kích thêm một lúc nữa, kẻ địch sẽ tan tác.

Cảnh đó họ thấy nhiều rồi.

Nhưng họ không phát hiện ra, càng đi sâu, địch đối diện càng nhiều, đạn pháo càng dày đặc, bên cạnh họ không ngừng trở nên thưa thớt.

“ Tiếng súng của quân ta ngày một thưa rồi, đợi tiếng súng quân ta ngừng hẳn, ngươi mang toàn bộ vàng chúng ta mang theo lên bờ, chuộc thi thể Âu Văn lại.”

Nam tước Nạp Nhĩ Đốn hạ kính viễn vọng xuống, nói nhỏ với quan thư ký rồi rời khỏi sàn thuyền, ông ta đã nhìn thấy kết cục, Âu Văn đã bị dụ sâu vào trận địa địch, không còn hi vọng nào nữa.

“ Tự do đột kích. “ Âu Văn hét lớn, nhặt súng lưỡi lê lên, chạy về phía trước:

Lập tức phó quan của hắn vứt áo choàng rách nát, theo trưởng quan xung phong, rất nhanh, thêm nhiều người tham gia đội ngũ.

“ Bắn tự do, sau ba phát giáp lá cà.” Lão Chu hô xong vác súng trường nổ súng, nạp đạn, lại nổ súng, sau đó cầm súng trường đã gắn lưỡi lê nhảy ra khỏi chiến hào xông vào quân Anh:

Tộc binh Vân thị cũng giơ lưỡi lê theo Lão Chu, tiếng hô hào chấn động bốn phương.

Vân Văn đứng ở vị trí chỉ huy thấy máu trong người sôi lên, ném kính viễn vọng, cầm súng trường muốn lên trận giết địch.

Lão Thường ra sức ôm lấy hông hắn:” Thiếu gia, người là chủ ba quân, không thể lên tuyến đầu giết địch.”

Vân Văn mũi phả ra hơi thở nóng rực:” Lão tử mặc kệ.”

Lão Thường cầu khẩn:” Không được.”

Vân Văn bất chấp, dồn hết sức hét:” Xông lên, toàn quân xuất kích.”

Lão Thường nghe thấy Vân Văn đã ra quân lệnh chính thức, đành phải buông Vân Văn ra, cầm súng trường lao ra khỏi sở chỉ huy, rống lớn:” Toàn quân xuất kích, toàn quân xuất kích.”

Lập tức hiệu lệnh toàn quân xuất kích truyền khắp trận địa, mã phu, trù tử, văn thư, lính y vụ cũng chạy lên tuyến đầu, cả Vân Trấn cũng bỏ trận địa pháo, kiếm bất kỳ vũ khí nào nhìn thấy tụ tập với người khác.

Âu Văn đâm xuyên ngực một tộc binh Vân thị, rút súng dùng báng đập vào mặt người khác, lại dùng lưỡi lê chặn đứng lưỡi lê đâm tới, đẩy đối phương ra, loạng choạng lùi lại, dựa lưng vào phó quan của mình:” Ngả Nhĩ, phát tín hiệu, báo nam tước Nạp Nhĩ Tốn dội pháo kích xuống đây.”

Ngả Nhĩ rút đạn tín hiệu ra, đang định đốt thì bị lưỡi lê đỏ chót đâm xuyên cả đầu, động tác đóng bắng ở tích tắc trước khi chết đó.

“ Ngả Nhĩ!” Âu Văn hét lớn quay lại, nhìn thấy một khuôn mặt hung dữ:

Lão Chu sau khi giết chết Ngả Nhĩ nhanh chóng đâm một phát, Âu Văn lách người, dựa vào một cái cây mới đứng vững.

Lúc này chỉ còn lại chưa tới 300 quân Anh, bị ưu thế binh lực của tộc binh Vân thị nhấn chìm.

Âu Văn không để lộ ra chút bi thương nào, nghiêm khắc dựa theo sách yếu lĩnh bộ binh, chống súng xuống đất, tay cầm nòng súng, hai chân dạng ra ngang vai:” Tới đi.”

Lão Chu nói với thông dịch bị đánh gãy cả răng:” Nói với hắn, nể mặt hắn là hảo hán, cho hắn đầu hàng.”

Thông dịch nhổ ra một ngụm máu, chưa nói thì Âu Văn đã dùng tiếng Đại Minh không lưu loát lắm nói:” Ngươi là quan chỉ huy à?”

Lão Chu lắc đầu chỉ:” Ta là tùy tùng của thượng tá Vân Văn.”

Âu Văn nhìn quan quân trẻ tuổi đó, nhổ bãi nước bọt:” Hắn là quý tộc à?”

“ Là hoàng tộc.”

“ Hoàng tộc Vân thị? Lão binh, hoàng tộc là những kẻ ti tiện nhất, không đáng tin nhất trên thế giới này.”

“ Không cần kéo dài thời gian đâu, ta đã nhìn thấy ngươi cho vài người rời đi trước khi phát động xung phong, ta định ngăn cản nhưng ngươi tấn công quá dữ dội, cho nên những kẻ đó đã trốn thoát thành công rôi. Ngươi muốn vinh quang thì tự sát đi.” Lão Chu cho đối thủ chút tôn nghiêm cuối cùng:

“ Tự sát không được lên thiên đường, nên ta chỉ có thể chiến tử vinh quang ...”

Âu Văn nói xong la hét lao về phía Lão Chu ....

Lão Chu không quan tâm tới hắn nữa, xoay người đi để vô số lưỡi lê đâm chết Âu Văn, đi tới chỗ Vân Văn nghiêm mặt nói:” Thiếu gia, chỗ binh lực tập trung đông đúc, phải đề phòng bị pháo kích.”

“ Ta biết.”

“ Chuyện này lão nô sẽ báo cho lão gia.”

Vân Văn lau máu trên mặt:” Tùy ngươi, cùng lắm chỉ là một trận đòn thôi, lão tử thống khoái là được.”

Lão Chu không nói thêm nữa, nhìn sang phía Vân Trấn, Vân Trấn ngượng ngùng cúi đầu xuống, cuộc chiến chưa kết thúc, theo quân luật, quan chỉ huy pháo binh rời khỏi trận địa pháo phải bị chặt đầu.

Có điều hắn không sợ, Vân Văn hô lên "toàn quân xuất kích" mới là kẻ đang bị chặt đầu nhất.

Dưới sự chỉ huy của Lão Chu, các đội về trận địa quy định, chỉ để lại số ít thu hoạch chiến lợi phẩm.

Chiến trường hoàn toàn yên tĩnh.

Nam tước Nạp Nhĩ Đốn xoay lưng lại chiến trường hồi lâu không nói.

Trước mặt ông ta là ba tên quân sĩ, trên bàn đặt hai khẩu súng Đại Minh, một quả pháo đạn chưa nổ, đây là những thứ Âu Văn dùng cái chết của mình và gần 3000 quân tốt đổi lấy.

“ Nam tước, thượng tá Âu Văn hi vọng binh đoàn bộ binh số 9 Phí Nhĩ Pháp Khắc Tư không chết, đồng thời để lại cho chúng ta hi vọng, mong chúng ta lấy về kiếm chỉ huy của ngài ấy.”

Nạp Nhĩ Đốn ho khù khụ:” Chàng trai, kẻ địch của chúng ta rất mạnh, ngươi có tự tin lấy lại kiếm chỉ huy của ngài Âu Văn chứ?”

Viên quan quân dự bị nói:” Ta đã biết phải chiến đấu với quân Minh thế nào rồi, cho nên chúng ta có thể hoàn thành di nguyện của ngài ấy.”

Nạp Nhĩ Đốn phất tay:” Vậy thì theo thương thuyền về Luân Đôn đi, đem tin cái chết của thượng tá Âu Văn báo cho Khắc Luân Uy Nhĩ (Cromwell ), nói với ông ta, đế quốc Đại Anh chúng ta gặp phải kẻ địch cường đại chưa từng có ở Ấn Độ.”

……………… ………………….

………………. ……………………

Bộ binh nước Anh tốn thất toàn bộ, cho dù nam tước Nạp Nhĩ Đốn có điều động toàn bộ chiến hạm đế quốc ở Ấn Độ Dương thì trong thời gian ngắn khó tọ thành uy hiếp với quân Minh trên đảo.

Hải quân nên chiến đấu trên biển, đó là điều ông ta luôn kiên trì.

Trước khi hạm đội Hàn Tú Phân tới, Nạp Nhĩ Tốn cần phải nghĩ tới chuyện nước Anh mất đi đảo Vi Tư Đặc phải khống chế Ấn Độ ra sao, nếu không mười năm bố trí của nước Anh sẽ trôi theo dòng nước.

Muốn đối kháng với đế quốc phương đông cường đại phải liên hợp toàn bộ lực lượng các nước Châu Âu trên Ấn Độ Dương, trong đó người Hà Lan chắc chắn là bằng hữu đáng tin cậy nhất.

Người Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha là đối tượng có thể tranh thủ ... Về phần người Pháp, bọn chúng mãi mãi là thứ dị loại ở Châu Âu, không thể tin tưởng, với người Anh mà nói càng như thế.

Lại Quốc Nhiêu dự liệu chuẩn xác, khi biết Đại Minh công chiếm đảo Vi Tư Đặc, chiến hạm người Hà Lan, người Tây Ban Nha, người Bồ Đạo Nha như chó săn xuất hiện quanh hải vực Vi Tư Đặc.

Chỉ là nam tước Nạp Nhĩ Tốn đã tập hợp toàn bộ chiến hạm nước Anh ở Ấn Độ Dương, thực lực của ông ta vẫn hết sức cường đại, đám chó săn không dám tới gần, mai phục xung quanh, chờ chia cơm thừa canh cặn.

Hạm đội Bồ Đào Nha thực lực kém nhất đành dừng lại ngoài rìa, chờ thời cơ xuất hiện.

Cho nên khi hạm đội của Lại Quốc Nhiêu xuất hiện trong tầm mắt người Bồ Đào Nha, không ngờ bọn họ còn dùng tín hiệu cờ hỏi thăm, đến tận khi hạm đội Lại Quốc Nhiên xoay ngang người để lộ nòng pháo đen xì xì, bọn họ mới hoảng hốt ứng chiến.

Bình Luận (0)
Comment