Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 106 - Q1 - Chương 093: Kỵ Binh Là Thế Sao?

Q1 - Chương 093: Kỵ binh là thế sao?

Khi thảo luận với tiên sinh, Vân Chiêu luôn cảm giác mình là hoàng đế.

Khi bàn việc với đám Phúc bá, Vân Mãnh thì y thấy mình gần gũi với bách tính hơn.

Có Ngọc Sơn sừng sững sương mù bao phủ ở đó, Vân gia trang tử vào mùa đông rất ít khi thấy được mặt trời vàng rực, hôm nay thời tiết rất tốt, trên Ngọc Sơn không có sương mù, ánh nắng trực tiếp soi sáng cả trang tử khuất sâu trong núi.

Chủ sự của Vân gia đồng loạt ngồi dưới chân tường ở tiền viện phơi nắng, còn những người khác thì cũng ngồi cách đó với tư thế chẳng khác là bao, như đám ăn mày.

Ánh nắng chiếu lên áo bông xanh rất ấm áp, mặt, mũi lộ ra ngoài không khí lại bị gió thổi cho đỏ hồng.

Da Vân Chiêu rất non, bị gió lạnh thổi một cái là biến thành màu tím, một tỷ tỷ rụt rè từ trong nội trạch đi ra, dùng một cái cái mũ lông cừu làm vụng về bọc mặt Vân Chiêu lại, gọi Vân Báo một tiếng cha sau đó thẹn thùng chạy ù vào nội trạch.

Vân Báo kiêu ngạo nhìn trái nhìn phải, thấy chả ai để ý cảnh vừa rồi, cố ý lớn tiếng khoe khoang:” Tẩu tẩu đúng là biết nuôi khuê nữ, mới được bao lâu đâu, nha đầu gày quắt giờ thành khuê nữ yểu điệu xinh đẹp rồi, sau này gả cho trạng nguyên cũng xứng, mọi người thấy có phải không?”

Phúc bá miệng lẹp bẹp hút thuốc:” Nhà giàu nuôi khuê nữ đều xinh đẹp, chủ yếu vì không cần ra đồng, không cần dính bếp núc, khuê nữ nhà nghèo lấy đâu ra số mệnh tốt thế.”

Vân Báo nắm chặt tay mắt vẫn đăm đăm nhìn khuê nữ về nội trạch:” Lão tử chỉ có một khuê nữ thôi, dù liều mạng cũng phải để nó sống thật tốt. Đám người chúng ta đều làm chuyện thương thiên hại lý, một đợt đậu mùa làm đám nam oa chết cả, may ông trời còn để lại cho nửa phần hương hỏa, đời này đành như thế.”

“ A Trệ, sau này chuyện thương thiên hại lý để bọn thúc thúc làm cho ngươi, ngươi chớ xen vào, cứ học theo cha ngươi, làm người tử tế, bản tộc chỉ còn lại một mình ngươi, đám tỷ muội sau này cũng phải dựa vào ngươi chống lưng.”

Vân Chiêu chưa trả lời, Vân Mãnh đã gạt đi chuyển chủ đề: “ Hám Phá Thiên đem lão bà, nhi tử, khuê nữ đặt ở Hoa Dương Xuyên, cho rằng không ai biết, chúng ta phải nghĩ cách để Hám Phá Thiên cho rằng là Long Bào Thủy làm.”

Vân Tiêu gần đây có chút tiền, cũng bắt đầu học Phúc bá hút thuốc, kỳ thực mồm ngậm thêm cải tẩu thuốc dài trông cũng hợp thân hình như bộ xương của hắn: “ Chuyện này dễ thôi, thủ hạ của Long Bào Thủy toàn lũ khốn kiếp, chỉ cần dụ chúng tới Hoa Dương Xuyên là đủ, phần còn lại đâu cần chúng ta ra tay.”

Vân Mãnh cười gằn an bài: “ Huyện Lam Điền chúng ta kẹp giữa Hoa Huyện và Tạc Thủy, hai tên bọn chúng nếu đánh nhau, chỉ có thể tiến hành trong địa bàn của chúng ta. Sau khi chúng ta giúp Long Bào Thủy diệt Hám Phá Thiên, thuận tay diệt luôn cả Long Bào Thủy, chuyện này ta và Vân Báo đi làm, Vân Hổ đi xới cái ổ của Long Bào Thủy, Vân Tiêu đi lục ổ của Hám Phá Thiên.”

“ Chúng ta tạm thời không cần địa bàn của chúng, cũng không cần người, chỉ lấy lương thực, đợi chúng ta đi xe trả lại vũ khí cho chúng, năm sau xem hoa màu mọc thế nào mới tính có lấy địa bàn của chúng không?”

Vân Chiêu chỉ xác định phương hướng hành động, chuyện cụ thể không xen vào mà cũng chẳng ai cho y xen vào:” Người của chúng ta đã tập hợp chưa?”

“ Nhân khẩu gom lại ở bốn cốc khẩu có thể trồng hoa màu, già yếu phụ nhân trẻ nhỏ thì làm ruộng, chăn cừu, nuôi cá, nuôi lợn, không ai nhàn hết.” Vân Mãnh còn có chút hào hứng khoe:” Bây giờ đám Vân Dương đang theo Lão Xuất Lưu học cưỡi ngựa, giờ chúng ta miễn cưỡng gom được 100 con ngựa, từ 42 con kiếm được ở chỗ người Mông Cổ, thời gian qua ta kiếm thêm 57 con nữa, không có ngựa tốt, chỉ là ngựa kéo xe, còn có ít la lớn, có thể lập một đội kỵ binh rồi.”

100 kỵ binh, thế có gì mà đáng khoe chứ? Song về kỵ binh thì Vân Chiêu chẳng hiểu gì hết, phải nhìn Phúc bá hỏi ý.

Phúc bá cười khà khà:” Đừng nhìn lão nô, lão nô là bộ quân, Lão Xuất Lưu trước kia là kỵ binh, mặc dù không có danh tiếng như thiết kỵ Quan Ninh, nhưng đó là vì số lượng ít quá. Loại lão tặc cưỡi ngựa tác chiến 20 năm như Lão Xuất Lưu có thể sống tới giờ, dạy đám trẻ con tác chiến vẫn được.”

“ Thiếu gia, Vân thị làm cường đạo mấy trăm năm, không để lại cho thiếu gia núi vàng, núi bạc, nhưng nếu cần người, ai dám bì với Vân thị? Người cứ dùng lão già như Lão Xuất Lưu, không sai được đâu.”

Vân Giao phấn khích nói vào:” Lão Xuất Lưu rất không vui, nói ai an bài đám kỵ binh bọn họ ở trong cốc khẩu, A Trệ nên chặt đầu kẻ đó thị chúng. Ông ấy nói, A Trệ còn nhỏ không hiểu đã đành, đám bọn ta ăn tên đạn lớn lên, vậy mà đi lãng phí một đội kỵ binh tốt như thế?”

Vân Chiêu nghi hoặc nhìn quanh thấy ai nấy đều hớn hở thì lạ lắm, y chưa bao giờ thấy cái đội kỵ binh nát của mình có gì hay ho, lúc ở Tây An lừa tiền, người Mông Cổ cũng không ngốc, cho bọn họ đều là những con ngựa kém nhất, rồi gom góp khắp nơi ngựa kéo xe với cả bảy tám con la lớn, còn kỵ sĩ giờ mới học cưỡi ngựa, đội kỵ binh như thế lấy đâu ra gọi là tốt.

Phúc bá thấy Vân Chiêu kinh ngạc thì cười nói:” Ở trên chiến trường dù cưới một con lừa cũng có khả năng sống cao hơn bộ binh, uy lực cũng lớn hơn, dù sao muốn giết lừa cũng phải phí thêm một nhát chém mà. Cho dù ngựa của chúng ta không tốt, nhưng thiếu gia xem, Vương Gia Dận có hơi hai vạn người, vậy mà có gom được 100 kỵ binh đâu. Bây giờ ở trên chiến trường chỉ cần có kỵ binh xuất hiện là trận đó đã thắng quá nửa.”

“ Vậy là ta có thể tấn công Tây An rồi sao?” Vân Chiêu lòng nóng bừng bừng, vậy là lão tử là người có kỵ binh rồi:

“ Kỵ binh công thành? Thiếu gia chê chết chưa đủ nhanh à?”

“ Ca ca của Từ tiên sinh trong thư nói, Kiến nô bắt đầu tấn công thành Bắc Kinh rồi.”

Vân Phúc mất kiên nhẫn:” Kiến nô đâu phải chỉ có kỵ binh, người ta cũng có bộ tốt, hơn nữa đại bộ phận là bộ tốt, nếu Hoàng Thái Cực có mười vạn thiết kỵ như chúng tuyên bố thì chiến mã cứ ùn ùn kéo tới đã dẫm nát đối thủ rồi, còn đánh cái gì nữa. Thiếu gia, nếu người ta tuyên bố có 10 vạn kỵ binh thì tối đa chỉ có 1 vạn thôi.”

Vân Chiêu lộ cái dốt, à à vài tiếng không nói nữa, nghe đám trưởng bối bày mưu tính kế.

Mặt có cái mũ lông cừu kín mít, gió lạnh không thổi tới, mặt trời chiếu lên người rất ấm áp, mặc dù là buổi sáng nhưng Vân Chiêu đã lờ đờ muốn ngủ rồi.

Tới khi Tiền Thiểu Thiểu gọi mới phủi đất vàng trên lưng, về nhà ăn cơm.

Cơm nước trong nhà ngày một tệ, từ khi mẹ bắt đầu chẩn tế nạn dân, cơm kê biến thành món ăn chính, nạn dân bên ngoài thi thoảng còn được bánh nướng bột mì đen chứ trong bát cơm của Vân Chiêu cũng chỉ có kê và kê, món rau khô nấu với miếng thịt duy nhất đã bị ép sạch mỡ.

Miếng thịt được mẹ đặt lên bát Vân Chiêu, Vân Chiêu thở dài lại gắp thịt đặt vào bát mẹ, gắp đi gắp lại mất vệ sinh, mẹ xé vụn thịt ra, thả vào canh nguấy đều lên.

Tiền Đa Đa ăn rất nhiều, còn cổ vũ đệ đệ ăn thật nhiều, ít nhất phải béo như Vân Chiêu trông mới đẹp.

Không phải chỉ tỷ muội họ ăn nhiều, ai cũng thế, sau khi thấy bộ dạng da bọc xương của nạn dân, mỗi người đều nỗ lực tích thêm mỡ.

Chỉ Vân Chiêu là vẫn rất có yêu cầu với chuyện ăn uống ... Sau đó vì y uể oải ăn mãi mới hết được một bát, mẹ hạ lệnh thu dọn bát đũa, không cho ăn nữa.

Mẹ cho rằng nhi tử béo của mình không biết tích phúc, thời buổi này có ăn là may lắm rồi.

Bình Luận (0)
Comment